Hoài niệm về một xót thương cũ
Buốt nhói trong tim
Chúng đập
Chúng đạp
Chúng xót xa
Gào thét
Những nhói buốt như trăm ngàn những vết dao băng lạnh toát
Đâm vào thẳm sâu mỗi trái tim
Tưởng vọng về một chân trời mới
Khao khát trong tim
Chúng nhảy múa
Chúng hát ca
Rồi cũng thét gào
Những khao khát như trăm ngàn vết dao rực lửa bỏng rát
Đâm vào thẳm sâu nơi trái tim
Gió có thể làm mát đi những khao khát?
Mặt trời có thể làm tan đi những buốt nhói?
Hoa kia
Bướm kia
Mây kia
Như ngàn khúc nhạc ru ta vào cõi mơ
Như mộng cảnh đưa ta ngây ngất say…say…say
Đưa tay ra – chạm không thấy
Đưa trái tim ra – chạm không thấy
Mở mắt ra – ngàn hoa kia biến mất như bong bóng xà phòng
Mở tai ra – ngàn khúc nhạc kia cũng như làn gió thoảng qua nhanh chóng
Mở miệng ra – cười và cười và cười như điên…ha ha ha… ha ha ha
Chẳng còn gì ngoài ta
Chẳng có gì là ta
Chẳng là ta
Ta cũng chẳng là ta
Huống chi là đau
Huống chi là sướng vui
Huống chi là người
Nước mắt hay nụ cười – cũng chỉ là ở trên môi
Thế thôi
🌼🌼
p/s: Chuyện rằng, chong chóng nói với gió: tại sao bạn cứ làm tôi xoay tít mãi thế. Gió bảo: thì vì bạn là chong chóng. Chong chóng nghĩ: ừ – rồi lại xoay tít. Rồi một ngày vắng gió, chong chóng không quay nữa và hôm sau gặp gió nó nói: tại bạn làm tôi quay, hôm qua vắng bạn tôi không quay tít. Gió bảo: thế thì bạn đừng là chong chóng nữa. Các cánh chong chóng bung ra, chong chóng chỉ là một mảnh giấy rách.
Vậy là do chong chóng hay do gió nhỉ?