Chừng nào bạn chỉ thấy các bộ môn tâm linh, hay cả thiền đem lại cho bạn sức khỏe, bình an, may mắn, hay những thuận lợi khó giải thích trong cuộc sống, chừng đó bạn còn mê muội trong đó, chừng đó cái tâm Tham của bạn vẫn tồn tại thậm chí nhiều hơn trước. (dù bạn nói bạn không tham, thậm chí chẳng có gì khiến bạn cần phải tham, đó là bạn nói). Bạn đã trở thành kẻ lệ thuộc, dứt tâm linh và dứt thiền khiến bạn hoang mang và sợ hãi, bạn phó thác mình, cuộc sống mình cho một thứ bạn cho đó là tối cao, tối thượng, ưu việt… Không phải pháp môn đó vi diệu mà bạn cho nó là vi diệu và bạn tham đắm sự vi diệu đó. Bạn mãi mãi là đứa trẻ ẵm ngửa bú sữa mẹ tâm linh mà thôi.
Tâm linh (hay cả thiền) giúp bạn trưởng thành, vững mạnh và tĩnh lặng. Nó sẽ chỉ ra cho bạn những xung đột, những khủng hoảng không phải chỉ của thế giới bên ngoài mà ngay chính bạn. Nó chỉ ra những quy luật khiến bạn hoảng sợ không dám thừa nhận. Nó chỉ ra những con đường độc đạo, nơi chỉ có mình bạn độc hành, chẳng hề có hoa thơm trái ngọt, chim hót bướm lượn. Nó chỉ ra cả sự tận cùng của thống khổ như là bạn hay người bạn yêu thương chắc chắn sẽ phải chết, hay mọi điều về cơ bản chắc chắn sẽ hủy diệt. Mọi thứ đều có vị ngọt đấy, nhưng đằng sau đều ẩn chứa những hiểm nguy. Nó giúp bạn học được những bài học lớn và trở lên lớn mạnh, cũng như vững chãi như vậy.
Bạn đang ở đâu? Bạn muốn thế nào thì nó sẽ là như vậy chứ không phải lỗi của Tâm linh.