Đã bao lâu rồi, mình cứ đi ngang qua nhau như những kẻ vô hình. Không mỉm cười chào nhau, cũng chẳng gật đầu. Nhưng có chăng trong mỗi người, đều cảm thấy một chút nghẹn nơi lồng ngực và trái tim dường như lỗi nhịp.
Hít một hơi thật dài và thở ra thật chậm và nhẹ nhàng, ta lại bình thản mà bước tiếp. Yêu chỉ là một loại chấp niệm vì một điều gì đó của người ấy phù hợp với điều gì đó của mình. Nhưng với ta, yêu thì không phải. Ta cũng không thể hiểu nổi, đó là gì.
Ta cứ nhẹ tênh, trống rỗng đến mênh mông. Những hình bóng về người chẳng đọng lại trong ta chút nào hết. Ta có muốn nhớ ra cũng không thể nhớ được. Vậy mà chỉ cần ai đó nói đến người, chỉ cần điều gì đó gợi nhắc về người, chỉ cần một câu nói quen thuộc giống người vẫn nói là ta lại không biết mình đang ở đâu nữa, đang làm gì nữa thậm chí là muốn gì.
Thời gian cứ nhẹ như những đám mây lững lờ trôi qua bầu trời xanh. Còn ta cũng nhẹ nhàng trôi theo hơi thở của mình. Dường như thời gian ở kiếp sống này quá ngắn ngủi so với cả quãng thời gian ta đợi chờ người. Có lẽ vì thế, mà trái tim ta sẵn sàng chờ đợi tiếp.
Đến giờ ta mới thấu hiểu, chấp niệm báo thù đã là kinh khủng. Nhưng chấp niệm báo ơn còn nặng nề hơn. Với người có ơn, cần ghi nhận và đền đáp. Nhưng dành tất cả những gì mình có để báo ơn thì đúng là một cái mạng này của ta không đủ.
Ta nhớ, người đã từng nói, hãy sống cho chính mình, hãy sống vì mình đi. Ta không hiểu. Ta không thể vị kỉ được như vậy. Họ là những người có ân nghĩa với ta. Không chỉ trong đời này mà còn các kiếp khác nữa. Ta có thể làm được gì ta đều làm tất cả. Sống vì ta thì được gì cơ chứ.
Người nói ta nhẫn tâm. Ta có thể sống vì tất cả những người khác, ngoại trừ người. Vì người là hạnh phúc của ta, và có lẽ ta sợ cái hạnh phúc riêng của mình mà ta không chấp nhận.
Ta không hối hận với lựa chọn của mình. Ta không hối hận với cách sống của mình. Ta cũng càng không hối hận khi kiếp này, có một thứ tình cảm rất đặc biệt ta đã dành cho người. Tình cảm đó chẳng mong cầu điều gì. Cũng chẳng đau khổ khi không có được. Với ta, tình cảm đó là mãn nguyện. Vì ta biết, trên đời có một thứ như vậy tồn tại. Thế là quá đủ.
Mình lại cứ như Ngưu lang, Chức nữ, đứng ở hai đầu cầu mỉm cười nhìn nhau. Chúc phúc cho người và chúc phúc cho ta có thể bình yên trong gió trăng, lặng lẽ bình tâm đứng song hành bên nhau.
Em ngước lên có thấy những vì sao
Sáng chân thật trong màn đêm đen tối
Có ánh sáng diệu kì dẫn lối
Linh hồn em linh hồn ta bên nhau
Dù cuộc đời phiêu bạt bể dâu
Có em ở bên là điều hạnh phúc
Tháng năm hư ảo mong manh nhưng có thực
Em với ta độc bước song hành