Con người rất thích cho mình cái quyền giúp người khác tốt lên, tốt hơn, và tự coi đó là một điều tốt, tự coi mình là anh hùng.
Con người cũng rất thích làm toán và rất giỏi làm toán. Đầu tiên, người ta đưa ra các tiêu chuẩn để hình thành lên phép bằng, lớn hơn hay nhỏ hơn. Sau đó người ta đưa ra các kết quả để đặt mọi thứ vào phép True hay False.
Người ta cứ nghĩ người ta giỏi mà quên mất F(x) của cuộc sống phụ thuộc vào X, mà X là tập hợp các biến. Chỉ cần một biến thay đổi thì F(x) cũng thay đổi. Hay một biến thay đổi, để giữ cho F(x) không đổi thì các biến khác phải thay đổi.
Chính vì thế mới nảy sinh cái quyền bình chỉnh người khác (bình luận và chỉnh đốn): nói thế này không được, làm thế này không đúng, phải thế này thì tốt hơn, phải thế kia thì mới ổn.
Nhưng “tiên sư cha chúng mày” được phát ngôn từ cái mồm xinh đẹp cũng sẽ xuất phát khi một biến X bị đập cho méo mó rồi.
Qua nay Tết đoan ngọ, ngày dương khí cao nhất trong năm. Hỏa Linh nhà em phát tác. Dù không muốn đập chuột, nhưng loài chuột cứ thích rúc rích, gặm nhấm nhà em thì em cần phải đập. Đập, đập, đập….