Hiểu về Vô Ngã

Có phải Vô Ngã là không nên phân biệt, không nên lựa chọn đúng sai, tốt xấu, thiện ác, không cần nỗ lực tinh tấn❓

Có một số vị học và hành Phật Pháp chưa thật đúng đắn, thường không đồng ý với những người chỉ rõ đâu là thiện – ác, đâu là đúng – sai, đâu là chánh pháp – tà pháp, hồn nhiên tuyên bố là phải vô chấp, phải vô phân biệt thiện – ác đúng – sai, phải để pháp tự vận hành, không được lựa chọn v. v… thì mới là tu đúng theo tinh thần vô ngã, vô chấp, vô phân biệt –>đó là những người chấp “Không”.

Do hiểu Vô Ngã, Vô chấp, Vô phân biệt một cách ngây thơ như vậy nên nhiều người bỏ qua lời Phật dạy về thực hành, tu tập, vun bồi các pháp làm lành lánh ác, về thực hành Tứ chánh cần, Tứ như ý túc, Tứ Niệm Xứ, Ngũ căn, Ngũ lực, Thất Giác Chi, Bát Thánh Đạo mà chỉ nhồi vô đầu dăm ba chữ về vô phân biệt, vô chấp thủ, vô ngã rồi đem ra hý luận, nói ngược lại, bẻ cong lời Phật dạy: phỉ báng Phật mà không hề biết là đang phỉ báng Phật.

👉Vô Ngã, Vô phân biệt, Vô chấp thủ không có nghĩa là không có nghiệp và quả của nghiệp, không có nghĩa là không có đúng không có sai, không có nghĩa là không có thiện không có ác, không có nghĩa là không có lựa chọn thiện ác dẫn đến quả báo thiện ác.

👉Phật dạy là “tất các pháp là vô ngã”: sabbe dhammā anattā, nhưng Phật cũng dạy là “tất cả pháp lấy dục [ý muốn] làm căn bản (chandamūlakā); tất cả pháp lấy tác ý làm sanh khởi (manasikārasambhavā).… ” (Tăng chi kinh – IX. Phẩm niệm – Cội rễ Của Sự Vật

https://suttacentral.net/an8.83/vi/minh_chau), và dục này có ba loại là

⑴ Dục tham (kāmacchanda – dục dục), là thích thú cảnh giới dục lạc tạm thời trong tam giới của vô văn phàm phu,

⑵ Pháp dục (dhammacchanda) là tầm cầu các pháp thượng nhân của các hành giả trên con đường giác ngộ giải thoát, và

⑶ Tác dục (kattukamyatā chanda) là ý muốn làm, không tạo nghiệp thiện cũng như bất thiện, thuần túy duy tác của các vị Alahán.

Trong đó, Đức Phật dạy cần tinh tấn hành trì các thiện pháp, tránh xa các bất thiện pháp bắt nguồn từ Dục dục, tức tham dục dính mắc vào ngũ trần: sắc, thanh, hương, vị, xúc; đồng thời cần phải tu tập, vun bồi, và thành tựu các pháp thượng nhân bắt nguồn từ Pháp dục (Dục như ý túc trong Tứ như ý túc, thuộc 37 phẩm trợ đạo) để có thể thành tựu viên mãn Đạo, Quả giác ngộ và giải thoát hoàn toàn mọi khổ đau phiền não đạt được hạnh phúc thật sự tự do thật sự – Niết bàn.

Không nên ôm mối nghi ngờ, hiểu một chiều một cách nông cạn rằng “Có ai quyết định được tôi sẽ làm cái này hay không làm cái kia được không, vì tất cả đều là vô ngã?”, để rồi tự huyễn hoặc bản thân và mọi người xung quanh.

Nếu các vị phủ nhận thực tế này, cố biện minh suy diễn theo cách chia chẻ từ ngữ một cách phi lý, hỗn loạn như vậy và rồi cố tình ăn bát đất thì đành chịu thôi, vô phương cứu giúp. “Chấp có” chữa đã vô cùng khó, “chấp không” thì đúng là vô phương cứu chữa vì đã bị nhờn thuốc.

☘️“Không làm mọi điều ác.

Thành tựu các hạnh lành,

Tâm ý giữ trong sạch,

Chính lời chư Phật dạy.”

(Pháp Cú 183)

☘️“Và này các Tỷ-kheo, thế nào là chánh tinh tấn?

Ở đây, này các Tỷ-kheo, với mục đích khiến cho các ác, bất thiện pháp từ trước chưa sanh không cho sanh khởi, khởi lên ý muốn, cố gắng, tinh tấn, sách tấn, trì tâm;

với mục đích khiến cho các ác, bất thiện pháp đã sanh được trừ diệt, khởi lên ý muốn, cố gắng, tinh tấn, sách tấn, trì tâm;

với mục đích khiến cho các thiện pháp từ trước chưa sanh nay được sanh khởi, khởi lên ý muốn, cố gắng, tinh tấn, sách tấn, trì tâm;

với mục đích khiến cho các thiện pháp đã được sanh có thể duy trì, không có lu mờ, được tăng trưởng, được quảng đại, được tu tập, được viên mãn, khởi lên ý muốn, cố gắng, tinh tấn, sách tấn, trì tâm.

Này các Tỷ-kheo, đây gọi là chánh tinh tấn.”

(Bát Thánh Đạo)

👉Hãy hiểu về sự khác biệt về đặc tính riêng nên các Pháp bình đẳng vô phân biệt về đặc tính chung tức Tam tướng Vô Thường Khổ Vô Ngã.

👉Hãy hiểu, chưa hề vượt qua biển lớn đầy giông tố bão táp để tới bờ bên kia thì đừng đòi bỏ bè, chưa tích lũy đu đủ balamật thì đừng đòi bỏ thiện pháp.

Trước một bát cơm và một bát đất: hãy lựa chọn bát cơm mà ăn, hay chẳng cần lựa chọn,, “vô chấp, vô phân biệt” ăn gì cũng được? Do không có thầy chân chính chỉ dạy theo thứ lớp, không tu tập thực hành hoặc tu tập thực hành không đúng cách theo trình tự, không có trí tuệ, bị ảo tưởng tà kiến chi phối dẫn dắt mà không hề biết mình “vô tri, vô trí” đinh ninh biện luận cho rằng mình đúng, uổng phí cơ hội gặp Chánh Pháp.

Trong tâm từ,

Trích lược bài viết Tỳ Khưu Viên Phúc Sumangala

Hỏi đáp nhí nhố

Hỏi đáp nhí nhố giữa hai chị em (cậu em còn đang băn khoan giữa tu và đời, với bà chị goi là có thời gian lâu hơn về việc trải nghiệm việc cắp đít đi học đạo và bon chen giữa đời)

👉HỎI:

Càng tu tập có thành tựu thì cái gọi là ĐỘNG LỰC, MỤC TIÊU ở thế gian sẽ dần biến mất. Chị chỉ điểm cho em đoạn này với, em đang có cảm nhận như vậy ?

Nếu đang sai chị chỉ em cách đúng với

👉TRẢ LỜI:

Không sai không đúng

Là 1 trạng thái tâm thôi

Cần thực hành nhiều hơn

Và sao phải phân biệt thế gian hay k thế gian

Động lực hay mục tiêu cũng là cái ảo tưởng của bản ngã

Nên khi mình thực hành thấy ra ảo tưởng thì k chạy theo ảo tưởng

Ở đây chỉ là cần thấy ra cái ta ảo tưởng

Nhưng vẫn còn cái ta thấy và phân biệt làm hay không làm

Ví dụ, giờ mỗi tháng con em đi học vẫn phải đóng 5tr học phí

Em vẫn cần phải xác định xử lý cái pháp này chứ

Nhưng đó là việc em làm, và em sẽ làm với tâm trung đạo

Không có nên hay không nên

Không có được hay không được

Chỉ có tâm của mình với việc đó

Chứ cái việc nó không có tội gì cả em ạ

Nhiều người vì 5tr mà bứt rứt, đáng nhẽ mình đi tu, không phải kiếm 5tr

Nhiều ng thì phải kiếm d 10tr để con học trường xịn hơn

Nhiều ng thì thôi, kiếm 1tr là được, cùng lắm là gửi về quê nhờ ông bà nuôi

Tất cả những cái đó đều bị sinh tâm khi đối diện với công việc

Công việc chẳng có tội gì

Con mình cũng thế

Cái quan trọng là mình làm những công việc mà mà có tính chánh nghiệp, chánh mạng (phù hợp với luật pháp, với văn hóa, với đạo đức…), và có thời gian tu tập

Khi việc đến tay phải làm nó tốt nhất có thể

Mỗi việc mình làm là kết quả 1 chuỗi nhân quả

Nên mình cần phải làm nó trọn vẹn, triệt để, lợi mình lợi người, lợi xã hội, không gây phiền não cho ai khác, hay hậu quả phía sau…

Việc ít tiền hay nhiều tiền không khác gì nhau về tướng làm hết

quan trọng cái tâm mình có làm nó cho nên hồn hay không thôi

Vậy nhé. Chúc em sáng suốt và an lành.

p.s: em vẫn chưa lên chùa, vẫn phục vụ các bác từ tấm mút tiêu âm giá 50k, tới hội trường tiền tỷ nhé 😍😍

Bạn có thể hiểu được gì

Nghe một giọng hát, một giọng nói bạn có thể nhận ra một ai đó.

Nhìn bóng lưng đằng sau bạn có thể nhận ra một ai đó.

Nhìn ánh mắt một người bạn có thể nhận ra ai đó và cả tâm trạng của họ.

Đó là những thứ hữu hình.

hình hơn

Nghe một bản nhạc bạn có thể thấy ra phong cách của nhạc sỹ nào

Xem một bức tranh bạn có thể thấy ra phong cách của họa sỹ nào

Đọc một bài thơ bạn có thể thấy ra phong cách của thi sỹ nào

Tương tự, xem một cái bài post, đọc một đoạn còm, nói chuyện với một người, thậm chí chỉ cần đi bên cạnh người đó bạn cũng có thể thấy ra tâm của người đó.

AI đó gọi đó là năng lượng người đó gửi vào

Ai đó gọi đó là tập khí của người đó đang sử dụng

Ai đó có thể gọi một cái có vẻ cao siêu hơn là tha tâm thông.

Dù là hữu hình, hay vô hình theo nghĩa thông thường như nó vẫn là pháp hữu vi, là pháp có duyên – có cái này thì có cái kia. Các pháp hữu vi thì đều có hiện tướng. Chỉ cần bạn có đủ tinh tế thì sẽ nhận ra mà thôi.

Tuy nhiên, nhận ra hiện tướng của người khác là dễ, còn nhận ra hiện tướng của mình thì khó. Vì bản ngã của mỗi chúng ta đều đang nhủ rằng: mình là tốt, mình là đúng,…

Khi bạn không thể đứng ngoài cuộc với tâm mình (Phật học gọi là thọ, tưởng, hành, thức, còn nôm na là hiểu biết, tri thức, kinh nghiệm cá nhân của bạn) thì bạn không thể nào nhận ra chính mình. Giống như bạn chỉ mải mê tiếp bạn khách có tên gọi là Bản Ngã thì bạn không nhận ra các vị khách khác cũng đang đến rồi đó. Tương tự, bạn thật cũng không thể nhận ra người khác đâu, cái bạn nghĩ về người đó chỉ là do cá nhân bạn quy ước mà thôi.

Chính mình, bạn còn không hiểu được mình thì sao bạn có thể nói rằng bạn hiểu người khác? Đó có phải là ảo tưởng của bạn không?

P.S: Khi mà mình thấy việc nói chuyện với ai đó, thực ra là đang bị ngoài cuộc. Họ chỉ đang độc thoại với bản ngã của họ, bảo vệ cái họ cho là đúng và tốt thì mình dừng cuộc nói chuyện. Mình quay về “tự kỷ”. 🙂

Chơi đàn và uống trà

Đàn vốn dĩ làm ra để gảy
Gẩy 1 cái dây trái ra tiếng
Gẩy 1 cái, nhấn 1 cái bên phải tiếng rung vang hơn
Gảy, nhấn theo kỹ thuật sẽ là một hợp âm, là bản tình ca, trường ca cho cuộc đời; nếu không thì sẽ chỉ là một hỗn tạp, lẫn lộn, khiến đau tai nhức óc.
Đó là đời.
Đạo vốn dĩ vô thanh
Đàn làm ra cũng chẳng phải để gảy, mà để rung cảm cùng người chơi
Có nhiều khi không gảy, nhấn, khoảng lặng lại là sự đồng điệu sâu lắng nhất
Gảy và nhấn dù theo cái gì cũng thể hiện tâm tư và người nghe k cần có chút phán xét nào trong đó cả; đơn giản đó là trạng thái của người chơi, mình là người thưởng thức
Đó là Đạo.
Trong ảnh này, gảy và nhấn có làm chén trà rơi? Rơi là chắc chắn. Nên hãy tĩnh lặng, lắng nghe dòng chảy của vô thanh, của hương trà.

trong sự tĩnh lặng, lắng nghe được trọn vẹn, đàn k cần gảy, trà k cần uống, và lời k cần p nói lên

đối với ng đời, mất cả vạn kiếp để tìm nhau, thêm vạn kiếp luân hồi nữa. Còn người tu đạo, vạn kiếp đã qua cũng chỉ là một khung đàn. Kiếp này gặp lại như chén trà trên dây. K rung, k gảy, tĩnh lặng thưởng thức, trọn vẹn. Tại đó, nó là nó. Hợp âm của thanh và hương này, chỉ có tu đạo mới thấu hiểu được.

Bạn đang tìm cách hiểu chính mình hay cố an yên đi qua cuộc đời?

Bạn đang tìm cách hiểu chính mình hay cố an yên đi qua cuộc đời?

Một người thực hành thiền Định, có thể có tâm an định, vắng bóng tạm thời các phiền não thô trược, nhưng tâm tham sẽ dễ mắc lại an trú trong trạng thái định. Muốn yên lặng, tịch mịch ở đó. Người đó không thể đi vào quán triền cái, không thể đi vào nhận rõ 6 xúc xứ, hay hiểu về Duyên khởi hay thấu tỏ Tứ thánh đế… Người đó không thể hiểu về chính mình và cũng không thể hiểu về người khác.

Thực hành thiền Tứ niệm xứ là sự quan sát liên tục nơi 6 xúc xứ, khi mà 6 đối tượng hình ảnh, âm thanh, mùi, vị, cảm giác, thông tin đi qua 6 giác quan mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý của mình… chúng là liên tục biến đổi rồi đi mất… chứ không phải thực hành giữ vững và quan sát một trạng thái nào đó mà chúng ta cho rằng nó là an, yên, trong, lành, rỗng, lặng… và lại còn cố gắng duy trì trạng thái đó… cho rằng đó là thường hằng, cố định.

Có thể bạn cho rằng Quán Pháp trong Tứ niệm xứ quá phức tạp, quá nhiều kỹ thuật. Nhưng như đã nói: quán pháp là tri kỷ, bạn không là tri kỷ của chính mình thì chỉ là sự ảo tưởng với chính mình, bạn không có trưởng thành trong kiếp sống này. Bạn chỉ có thể an yên đi qua cuộc đời đầy sóng gió, lớn lên, già đi và qua đời để bước sang đời sống mới lặp lại.

Bài đầy đủ

https://by.com.vn/iYdw8i

Hiện tướng

Tâm bạn như thế nào hiện tướng xung quanh sẽ là như vậy

Một bức tranh đẹp chưa chắc là bức tranh có hồn

Nhưng một bức tranh có hồn chắc chắn là một bức tranh đẹp

Làm việc gì cũng như thiền, để tâm, để ý, quán chiếu từng chút một, duy trì, liên tục và đều đặn thì mới thành dòng

Nếu làm mọi thứ với tâm cho xong, cho có thì rồi bạn cũng nhận được kết quả cho có, cho xong

Đồng hồ cát

Bạn đang nghĩ rằng mình đang ở một thế giới rộng lớn, tự do, thoải mái theo cách của bạn. Rồi bạn phát hiện, hình như là mình đang ở trong 1 chiếc lồng đó. Và rồi bạn muốn thoát ra khỏi nó. Bạn cho rằng nếu phải đi qua cái lỗ nhỏ xíu kia thì thật là mệt mỏi, thật là gắng gượng, và có thể sẽ lại vẫn là như thế. Cứ quay đi quay lại, phải ép mình để đi qua.

Khi tôi phát hiện mình đang ở trong một chiếc lồng, tôi đã muốn tự do. Nhưng để tự do, chỉ có cách đi qua cái lỗ bé xíu đó. Ai đó nói rằng. Hãy đập cái lồng đi, k cần phải đi qua cái lỗ bé đó, k cần phải cố.

Nhưng cái lồng là cái lồng. Tôi là tôi. Chỉ cần đơn giản, thả lỏng mình như những hạt cát chậm rãi chảy. Tôi không mang theo điều gì cho mình, từ sự cố gắng, đến mục đích, đến điều gì phải bỏ lại hay sẽ đến. Nó tự nhiên như những hạt cát tự do rơi xuống. Rất nhẹ nhàng để mà đi qua dòng chảy thời gian.

Không lật ngược lại nó để mà suy xét, tất cả đơn giản hòa vào dòng chảy.

P.s: chiếc đồng hồ cát này đã mất 1 đáy

Lý tưởng là lý tưởng

Lý tưởng là lý tưởng

Nếu bạn chấp chặt như vậy mới là lý tưởng, đó là lý tưởng của ta, thì bạn đã bỏ lỡ rất nhiều rồi.

🙂
🙃

Nhớ câu chuyện xưa lúc làm nhà thầu thi công. Mình vốn ghét buôn bán từ nhỏ, nên cái gì làm dù là kiếm tiền cũng phải có tính sáng tạo và có tính “sang” ở đó. Bán hàng kể cả bán buôn, bán b2b với mình vẫn là con buôn. Cái từ này nó thâm nhập vào đầu mình ghê gớm, và dù công ty vẫn có hai mảng thi công và phân phối vật tư nhưng mình chỉ đầu tư cho thi công, sản xuất, máy móc, nhà xưởng… Rồi mất tới 7 năm trời để mình biết, mình không hợp với cái danh xưng đó. Dù rằng nhiều công trình cũng ghi được dấu ấn, nhưng công sức bỏ ra quá nhiều.

Khi thấm sâu về đạo, mới thấy, mọi thứ chỉ là trò chơi thôi. Nếu ta không thể “thắng” trong trò chơi đó, hãy hoan hỷ rút lui. – Tức là đáng nhẽ ta là người chơi thì lại bị nó chơi lại ta ý mà. – Khám phá các sân chơi khác vừa sức mình, cũng như mình có thể cân đối được thời gian cho mình, cho gia đình, cho cộng đồng, cũng vẫn thoải mái kiếm được tiền đủ cho nhu cầu.

Ảo tưởng thì dễ lắm. Nhận ra mình đang ảo tưởng, buông cái ảo tưởng xuống, chân thực với con người của mình mới khó.

Lý tưởng chỉ là lý tưởng thôi. Đừng để nó cột chân mình lại.

Điều này không thể xảy ra!

Điều này không thể xảy ra!

Dù là trong Kinh doanh hay tu Đạo cũng vậy

Trong kinh doanh bạn không thể thành công nếu không cùng:

– Không xác định được đích đến rõ ràng, không định vị được thương hiệu, không xác định được khách hàng mục tiêu. Có nhiều người xác định được đích nhưng khoảng rộng hoặc mù mờ.

Không xác định được phương tiện/mô hình kinh doanh để đi đến đích, không biết phải đi bộ, hay đi xe đạp, đi ô tô, hay grab. Dù rằng phương tiện nào cũng đến đích nhưng mỗi phương tiện có cách sử dụng khác nhau.

– Không xác định được các duyên bổ trợ cùng phương tiện để đến đích. Ví dụ: đi bộ cần gì, đi xe đạp cần gì, đi ô tô cần gì, hay đi grab cần gì nên bị bỏ qua các nguồn lực hay dùng sai nguồn lực, dẫn tới lãng phí, không tiết kiệm và hiệu quả.

Trong tu đạo không thể giải thoát nếu không cùng:

– Không giác ngộ về Tứ thánh đế, không giác ngộ về Lý duyên khởi

– Không thực hành Tứ niệm xứ, không thực hành bát chánh đạo… và các phẩm trợ đạo

– Không vun bồi các ba la mật

Tham khảo thêm:

– Tương Ưng Bộ Kinh – Tương ưng sự thật – V: Phẩm vực thẳm – 44. Nhà Có Nóc Nhọn

https://suttacentral.net/sn56.44/vi/minh_chau

– Không Bát Thánh Đạo không con đường đoạn tận khổ đau

Tương Ưng Bộ – Thiên Ðại Phẩm – Chương I – Tương Ưng Ðạo – I. Phẩm Vô Minh – 33.III. Thối Thất (Viraddha) (S.v,23)

https://www.budsas.org/uni/u-kinh-tuongungbo/tu5-45a.htm

– Những điều có thể xảy ra, không thể xảy ra đưa đến hoàn toàn giải thoát

(Trung Bộ Kinh – 8. Kinh Ðoạn giảm

https://suttacentral.net/mn8/vi/minh_chau )

Kinh doanh thực tế

Dạo này ít thơ thẩn, không mây gió nữa. Đơn giản vì đã thấy ra khi làm kinh doanh:

– chúng ta tập trung vào sản phẩm thì sẽ có sản phẩm tốt

– tập trung vào giới thiệu sản phẩm tốt tới khách hàng để khách hàng có sản phẩm tốt dùng

– tập trung cải tiến quy trình làm việc để mọi người có điều kiện làm việc tốt, smart, không bị áp lực, không bị rối

– tập trung vào giảm thiểu chi phí để có lợi nhuận tốt, mà nhân sự có lương cao hơn, và có tiền tái đầu tư vào sản phẩm…

Cứ một vòng như vậy.

Tiền chưa bao giờ là xấu, chỉ là người sử dụng đồng tiền với mục đích gì, sử dụng nó như thế nào. Nếu chỉ tập trung vào cá nhân, thì sẽ không tạo ra được những điều như trên, dù rằng, mình không làm thì sẽ nhiều người khác làm tốt hơn, nhưng nhiều thứ mình muốn giữ hay phát triển sẽ không làm được. Một đất nước giàu mạnh sẽ có sức để phát triển người tài, gìn giữ văn hóa, di sản quốc gia, thay vì bán chất xám, trong nhà có gì hay đem bán hết.

Sở thích là nhất thời và có tính cá nhân, ngắn hạn. Tu tập là thấy ra Khổ đế và Duyên khởi, chứ không phải chỉ ngồi thiền, hay lắng nghe chính mình. Nếu thực sự lắng nghe mình, mình sẽ biết xung quanh cần gì và hòa hợp vào xung quanh. Nếu mình đã có khả năng ảnh hưởng tới các mối quan hệ khác, hãy nghĩ dài ra, rộng hơn để có thể làm được nhiều điều hơn mà hoàn toàn vẫn trong tầm khả năng của mình.

Kinh doanh không phải là thực dựng, nhưng người làm kinh doanh cần thực tế.

“Minh sát” ngoài quán sát thì cần có minh, chứ không phải quán sát suông.