Ngày còn là cô sinh viên mới chân ướt chân ráo ra trường, thay vì mơ mộng yêu đương tuổi trẻ, tôi hành thiền, mọi người thì cười.
Ngày mới đi làm, thay vì phấn đấu, tôi hành thiền, mọi người thì cười.
Ngày mới lập gia đình, giữa bộn bề con cái, tôi hành thiền, còn mọi người cười.
Ngày mở công ty, thay vì quan hệ phát triển mở rộng, tôi hành thiền, mọi người thì cười.
Ngày bao nhiêu khó khăn đổ lên đầu, tôi vẫn hành thiền, mọi người vẫn cười.
Ngày tôi ngập ngụa trong rối ren, tâm đầy loạn động, tôi vẫn hành thiền, mọi người vẫn cười.
Ngày tôi đi qua những khó khăn, rối ren, tôi vẫn duy trì hành thiền, mọi người vẫn cười.
Đến hôm nay, sau quá lâu thời gian, hình như chẳng có gì gọi là Nổi tiếng, tôi vẫn hành thiền, và mọi người vẫn cười.
Cho dù cuộc sống có thăng, có trầm, có lạc có bi, tôi vẫn hành thiền. Tôi hành thiền vì chính bản thân tôi, không phải vì bất cứ một động lực nào, không phải vì một ai đó động viên, khuyến khích hay kích bác.
Nếu ai đó cười vì họ vui khi thấy tôi hành thiền, đó là phước thiện. Nếu ai đó cười khi thấy tôi hành thiền rồi đem tâm so sánh hơn thua đặt vào thì bản ngã đã có mặt, tham sân si đã có mặt – và tôi sẽ hoan hỷ không tiếc hồi hướng công đức tu tập của tôi tới người ấy.
Còn bạn, bạn có hành thiền không? Thiền không cần phải khi nào bắt đầu hay chuẩn bị. Thiền không phải vì mục đích như một theo Trend, thấy mệt mỏi lánh đời, hay tìm một điều gì đó an lạc, hay khám phá một sự kì diệu.
Hãy hành thiền, vì nó là một phần của đời sống của bạn.
Đạo
Đạo
Vô đề
Ai rồi cũng chọn cho mình một con đường để đi, một cách để sống qua kiếp người, một người thầy để nương tựa và chỉ dẫn.
Cũng từng lần mò, cũng từng đau đáu, cũng từng tham vọng, cũng từng vật lộn, cũng từng khắc khoải… Đâu đó ở thời điểm hiện tại các tâm này vẫn còn chút len lỏi. Chỉ là ngày hôm nay, không còn vội vã, không còn khẳng định, không còn kết luận, không còn cho rằng… Ai hay cái gì đều có duyên của nó mà hiện sanh.
Chỉ là với thân tâm mình, tự mình nương tựa mình, nương tựa nơi Dhamma (giáo pháp Duyên khởi và phương pháp thực hành Tứ niệm xứ của Budha); tự mình quán sát, tin tưởng từng bước chân, từng hơi thở; tự mình bình thản đón nhận các duyên mình đã gieo, đã tạo và vun trồng các thiện duyên còn đang e ấp.
Hoa tàn, hoa nở
Hữu ý, vô tình
Niệm sinh, niệm diệt
Mở ánh bình minh
Tu là gì? Tu gì?
Tu là gì? Tu gì?
Con đường luôn mới
Mỗi con đường thì sẽ có khoảng đi nhanh, và cả khoảng đi chậm, hay khoảng dừng (đèn đỏ chẳng hạn).
Đôi lúc dừng lại một chút cũng tốt mà.
Còn bận tâm xanh đỏ, còn bận tâm lựa chọn con đường này tốt hơn con đường kia, cái này tốt hơn cái kia, ít hay nhiều đèn đỏ hay thẳng tắp hơn thì đã mất cơ hội thưởng thức cả một con đường.
Không có con đường nào là quen thuộc hay thói quen cả, vì mỗi bước chân là luôn mới.
Vô đề
Ý thức hay cảm xúc đều là sản phẩm của Tâm, nó đều là không thực vậy.
Không phải là chọn cái này hay cái kia, hay tìm cách hợp nhất nó theo kiểu có cả ý thức và cảm xúc.
Không cần quan tâm đâu là ý thức, đâu là cảm xúc, là cái mình đang là, vậy là được.
Nếu có hiện tướng, hãy kết thúc cái đã bắt đầu theo cách mà nó vận hành.
Chết vì tưởng tượng
Ngày trước hay trêu nhau: chết vì tưởng tượng và suy nghĩ. Giờ thì lại thấy: chính vì tưởng tượng và suy nghĩ mà chúng ta không thể chết (cứ luân hồi)
Thấy hình thù trên vách đá, thấy cây cối mọc lạ lạ, thấy mây thấy núi điệp trùng… là cứ phải tưởng tượng ra các kiểu cơ và cho rằng đó là cái mây, cái núi, cái cây của mình cơ.
Kẻ học chút pháp thì bảo rằng đó là cảm giác thấy, hay lý luận là do nhân, do duyên, do đất do trời, do các hiện tượng tự nhiên… mà mải mê với lý giải, mải đồng hóa thức – tư tưởng, suy nghĩ với ta mà cho rằng ta đã thấy, và cái mây, cái núi, cái cây chẳng còn thực là nó.
Kẻ rong chơi, tự tại, ngắm nhìn, chụp choẹt, đôi khi vui đùa ngắt một nhành hoa cài lên tóc, nhoẻn miệng mà cười: ờ thì cũng là núi, là mây, là hoa thôi mà.
Rong chơi hồng trần, thấy mà chẳng đắm, ngắm mà chẳng nhiễm vậy.
“Mỗi chúng ta đều có thể tự hạnh phúc”
“Mỗi chúng ta đều có thể tự hạnh phúc”
Chúng ta cho rằng cần rất nhiều mảnh ghép mới tạo nên bức tranh của cuộc đời mình. Nào là các mối quan hệ thân, sơ, bạn, hữu, công việc, gia đình, nhóm nọ nhóm kia… nên cố gắng hàn gắn cho chặt. Cũng vậy, cho rằng viên mãn là làm cho tròn đầy mà nhặt nhạnh, thêm bớt cho đầy cái Tâm.
Có mấy ai biết rằng, tự chính bạn đã là một bức tranh hoàn hảo, tự mỗi satna đã tạo nên một Tâm viên mãn tròn đầy, không cần nắm giữ tướng chung, nắm giữ tiếng riêng ở đó.
Trong Kinh pháp cú có câu:
Sau khi giết Mẹ, Cha
Giết hai vua Sát lỵ
Giết vương quốc quần thần
Vô ưu, phạm chí sống
Mình hôm nay có câu:
Không còn Mẹ
Không còn Cha
Đâu đâu cũng là nhà
Rong chơi trong tự tại
(Mẹ – Tham ái, Cha – Vô minh)
Đi… Tới
Chưa đi thì chưa tới
Mảnh đất cằn thấm đẫm những ưu tư
Phiền muộn tưới lên ngàn hoa cỏ
Hỏi chút tình nào có thể nở sắc hương
Chưa đi thì chưa tới
Hư vô kia cũng chỉ có nơi này
Thời gian kia cũng chỉ có tại đây
Tâm hồn đẹp xinh rạng ngời nơi thẳm sâu nhất
Đi rồi thì sẽ tới
Từng bước chân chạm nhẹ mỗi sớm mai
Từng ngọn gió khẽ ru chuyện đêm dài
Để lại đây, để lại đây – mặt trời hồng đang mọc
Để lại đây, để lại đây
Thẳng băng
Em thấy tâm mình thẳng băng
Qua mùa nắng hạ, tới tận đông sang
Qua mùa thu vàng, tới xuân ấm áp
Qua đồng bát ngát, tới bờ cát dài
Em thấy tâm mình thẳng băng
Xuyên qua vách cao, xuyên qua vực sâu
Xuyên qua ngày nóng, xuyên qua đêm thâu
Xuyên qua nắng gió, xuyên qua mưa mau
Em thấy tâm mình thẳng băng
Đi qua tâm anh, đi qua tâm em
Đi qua nhớ mong, đi qua lãng quên
Đi qua hạnh phúc, đi qua ưu phiền
Em thấy tâm mình thẳng băng
Đi qua hết thẩy, chẳng vương vấn gì
0 và 1
0 và 1 biểu thị cho không và có.
Không có không thì sẽ có có.
Không có có thì sẽ có không.
2020 đã gần qua, sắp hết một năm 0-0
2021 đã gần tới, chuẩn bị một năm 0-1
0-1 là cái này thì không là cái kia, là cái kia thì sẽ không là cái này. Và mỗi người sẽ cần rõ ràng về sự 0-1 này trong mình.
Trong tu tập, sự xuyên suốt tạo ra định lực
Trong kinh doanh, việc nhất tâm, nhất hướng với sp mục tiêu và kh mục tiêu tạo ra định vị thương hiệu
Nếu nghĩ rằng mình là 1, thì sẽ không bao giờ biết 0 là gì. Thực tế không có số 2.
Nếu nhận mình là 0, thì không phải là dung hòa tất cả mà chẳng có nổi 1. Ý thức chánh chính là trí tuệ, chứ k phải lơ ngơ, lơ tơ mơ.
Đời người là một loạt các bài học để nhận ra chỗ này đang 0 thì hãy lật qua 1 (Vô Minh thì chuyển thành Minh) hay chỗ này đang 1 thì hãy chuyển thành 0 (Thường, Ngã chuyển thành Vô Thường, Vô Ngã).
Khi xác định rõ ràng thì cứ vững vàng mà bước thôi nhỉ. 🥰