Một ngày bạn soi gương bao nhiêu lần? Không tính được với những cô nàng đỏng đảnh :D, nhưng nó ít nhất là 1 lần/ngày với mọi người. Và khi soi gương mình thấy gì: quần áo chưa chỉnh tề, đầu tóc chưa gọn gàng, phấn son chưa đều. Ai cũng thấy những điểm xấu, chưa ổn của những thứ trên người của mình để chỉnh sửa lại. Nhưng nếu bạn không soi gương, có ai đó nói, mặt bạn có nhọ đấy, bạn không tin. Bạn không tin vì trên mặt bạn làm sao có nhọ được, có đụng vào cái gì đâu. Bạn không tin vì mình vừa soi gương rồi mà, có thấy gì đâu. Cái sự không tin đó làm bạn lục trong ví ra một cái gương, hay chạy lại nhà vệ sinh để soi. Nếu không có gương thì phản ứng đưa tay lên lau mặt tự nhiên cũng ít hơn và thường là khi lau mà không có gương ở trước thì không sạch.
Đó là những thứ bạn nhìn thấy được bằng mắt. Còn những thứ bạn không nhìn được bằng mắt, và không thể soi thấy được bằng gương? Bạn làm thế nào? Tôi nguyện viết những bài viết của tôi ra như những mảnh gương nhỏ để các bạn có thể vô tình soi vào là thấy. Sau mỗi lần tôi được soi gương bằng cách của tôi, tôi đã thấy cái mà mắt mình không thấy được để mà sửa đổi. Và tôi hy vọng, mảnh gương nhỏ của tôi sẽ giúp gì được cho một ai đó.
Ngộ
Ngộ
Chia sẻ về MMI và trải nghiệm bản thân – P2
Trong BMTDTP và MMI, diễn giả đã nói về việc “gốc rễ tạo nên hoa trái” và bốn thế giới trong đó thế giới vật chất là hệ quả của 3 thế giới còn lại thế giới cảm xúc, thế giới tâm linh và thế giới tinh thần.
Tôi từng viết một bài cách đây hơn 3 năm, “Khóc cho cây xương rồng”. Xin chia sẻ với các bạn.
“Hôm qua, mình vừa mua được cây xương rồng có 2 bông hoa bé xíu trông thật là đẹp. Vậy mà sáng nay, híc, đến nhìn thấy nó trơ trụi… híc, híc… Con chuột chết tiệt, con chuột độc ác… Tại sao có bông hoa bé xíu vậy mà mày cũng ăn được. Híc híc híc…
Ai cũng biết đấy, cây xương rồng là một loài cây có sức sống mãnh liệt. Giữa sa mạc cháy bỏng toàn cát và nắng, vậy mà nó vẫn có gắng tích cho mình đầy nhựa sống để có thể tồn tại. Những bông hoa bé xíu, được đơm lên từ những dòng nhựa đó, từ sự cố gắng vất vả vượt qua nắng gió đó thật không dễ dàng gì. Vậy mà con chuột lại có thể đang tâm ăn mất bông hoa.
Mình muốn khóc tiếp vì thương cây xương rồng, hay tiếc là mình không được ngắm những bông hoa đó nữa? Cuộc sống có những lúc bạn cố gắng thật nhiều, giữa bao nhiêu khó khăn, gian khổ để mong tích lũy cho mình một cái gì đó, để có thể đơm cho mình một thành công nhỏ bé gì đó, nhưng lại bị một tác động bên ngoài làm mất đi tất cả. Bạn sẽ khóc vì tiếc công mình bao nhiêu nay cố gắng hay tiếc vì mình không được hưởng thành quả gì?
Nhìn kìa, tôi đang cảm thấy vui hơn, vì hình như có một nụ hoa bé xíu nữa. Mai hoặc ngày kia thôi, nó sẽ nở phải không? Sự tích lũy của cây xương rồng sẽ chẳng bao giờ là thừa cả, hết bông hoa này sẽ có bông hoa khác. Giống như sự cố gắng của bạn cũng chẳng bao giờ thừa cả, vì nếu lần đầu có thất bại, thì vẫn còn những cơ hội lần sau nữa? Bạn rồi cũng sẽ được ngắm nhìn thành quả của mình, vì ông trời sẽ chẳng lấy đi của ai bất cứ điều gì. Bạn hãy cố gắng, cố gắng thật nhiều bạn nhé! Chúc bạn sẽ gặt hái được những thành quả của mình, sẽ được ngắm nhìn những bông hoa xương rồng của cuộc đời bạn.”
3 năm trước tôi chưa biết về BMTDTP cũng như MMI, khi tôi viết bài này tôi cũng chỉ nhìn dưới góc độ cây xương rồng sẽ tiếp tục nở hoa nếu bạn còn tiếp tục chăm bẵm nó.
Nhưng cá nhân tôi, khi đối diện với thực tế với đồng tiền bát gạo, với bữa ăn hằng ngày, vẫn bị cuốn vào lối sống coi trọng đồng tiền mà quên mất rèn giũa cái tâm hồn thế giới bên trong. Bản thân tôi còn lãng quên tâm hồn tôi thì còn ai yêu quý tâm hồn của tôi nữa.
Tôi nhớ chồng tôi có cho một ví dụ rất hay. “Khi trẻ con làm bất cứ điều gì, bất kể một ai đó thấy đều luôn sẵn sàng giúp đỡ”. Có phải họ nghĩ trẻ con không thể làm được việc đó? Các bạn nghĩ sao? Còn tôi để dành câu trả lời cho các bạn.
Định viết nhiều nhiều nữa. Nhưng đau đầu, đau mắt, đau mũi quá. Thật tai hại. Sức khỏe là vốn quý. Tôi chỉ có bị cảm cúm tí thôi mà không còn đầu óc nào mà viết G+ rồi. Nên hiihii, hãy yêu thương chăm sóc chính bản thân mình nhé. “Có sức khỏe là có tất cả” không phải chỉ đơn giản là “có sức khỏe là có tất cả”
Nhức nhối bởi “thời cuộc”
Thầy giáo nói: khi bạn vẫn còn thấy người khác vô minh tức là bạn vẫn còn vô minh, bạn vẫn chấp nhặt vào cuộc sống này. Hãy mở lòng, yêu thương vì trong mỗi cái vô minh đó vẫn luôn chứa đựng những điều trân trọng.
Nhưng thực sự khó quá. Tôi thấy người ta cãi lộn chỉ vì một điều cỏn con, muốn khuyên nhủ mà người ta không dứt bỏ. Tôi thấy người ta nghèo túng muốn chỉ đường kiếm tiền mà người ta tưởng mình dụ dỗ. Tôi thấy người ta đau khổ muốn an ủi thì người ta không đón nhận. Có phải tôi thấy toàn những cái xấu của con người? Không. Tôi rất công bằng đó chứ. Tôi đã đang học được cách yêu thương và suy nghĩ bằng trái tim rồi cơ mà. Tôi chỉ đang thấy một góc đen của cuộc sống trong mỗi con người và tôi muốn cùng họ sáng hơn thôi.
Tôi đã nguyện muốn đem mình ra làm chiếc gương soi để mọi người thấy mà cùng sửa. Nhưng bước đường đi cũng lắm gian nan và khó hiểu. Khi đã tự trải nghiệm được nhiều điều thì dường như hành giả lại càng ít muốn nói. Họ chỉ muốn tự mình chôn trong cái hạnh phúc cá nhân và giải thoát bản thân. Xã hội nhiều thứ quá. Phật cũng chỉ có một thôi và cũng không thể một tay che hết cả bầu trời. Phật cũng chỉ là một hình tượng sáng để cho các hành giả noi theo và học tập. Tôi tu đến bao giờ để thành Phật. Cũng không biết nữa. Nhưng dừng chân lại giúp chúng sinh khác thi không xuể và cũng không biết cái mình chỉ lối đó có là đúng đắn, hay chỉ theo suy nghĩ chủ quan. Đường lối nằm ở trái tim là thành công rồi. Nhưng có khi nào nó tôi nhầm lẫn.
Băn khoăn với chính bản thân mình và nhức nhối bởi “thời cuộc”.
Những bài học đơn giản trong kinh doanh:
– Coi khách hàng như chiếc kẹo dừa. Lúc đầu khá cứng. Nhưng hãy bỏ nó vào mồm, dùng lưỡi đảo qua đảo lại và khéo léo, nó mềm ra rồi. 😀 Khách hàng dù có khó tính đến đâu nhưng bạn khéo léo là mềm hết thôi mà.
– Coi quản lý doanh nghiệp như bạn đang chơi cờ vây. Góc nào cũng cần phải che chắn và quan tâm. Tổ chức quản lý, nhân sự, phương thức bán hàng và vốn. Coi nhẹ một quân thôi là tèo rồi. 😀
– Coi nhân viên như chính mình thôi: mình có tự giác, mình có cần được quan tâm, săn sóc. Nhớ lại ngày đi học đại học, đến sát ngày thi mới học. Nên bạn không đôn đốc, đốc thúc là họ lười ngay. Khi ốm cũng cần ai hỏi han, ai cũng như ai hết thôi, hãy quan tâm dù một cái hắt hơi nhỏ nhất. NV sẽ vừa nể vừa phục vì một người lãnh đạo như thế đấy. . 😀
30 phút nữa là bước sang một ngày trọng đại.
Ngày đầu tiên, tôi đồng ý ngồi sau xe cái người mà sau tôi lấy làm chồng đáng ghét này.
Chẳng biết là ai lừa ai nhỉ? Hiii.
Dầu sao, tôi cũng cảm ơn Internet đã cho tôi biết chồng tôi, cảm ơn cơn mưa to đùng đầy sấm sét để tôi phải chung áo mưa và ngồi sát vào cái người sau này là chồng tôi. Ẹc ẹc. Thật bực mình khi chưa đồng ý cho cầm tay mà đã cầm tay nữa chứ.
Hôm nay, cũng khá là vui và trùng hợp, khi tự dưng hứng chí hai vợ chồng lại rủ nhau ra SVĐ Mĩ Đình thả diều.
Cuộc sống cũng có lúc diều căng gió, bay cao, nhưng cũng có lúc trùng gió, lao đao muốn đổ nhào. Cái quan trọng, là thấy lặng gió thì ta thu dây, và thấy căng gió thì ta thả tay. Hí hí. Diều của vợ chồng mình hôm nay bay cao nhất, mỗi tội bay hơi ngược hướng so với các diều khác. Thế mới kỳ ha.
Thôi, muộn rồi, đi ôm chồng ngủ thôi. (cấm nghĩ tiếp nha) 😀
Kẻ thứ ba
Kẻ thứ ba?
Nói đến kẻ thứ ba nhiều người sẽ nghĩ ngay đến 1 nhân vật khác ngoài vợ hoặc chồng. Đúng vậy.
Kẻ thứ ba 1: có tên Con cái
Bé Bee là con gái của chúng tôi. 18 tháng rưỡu. Đặc tính: còi, lười ăn, hay ốm nhưng rất lém, xinh và đặc biệt là đáng yêu. Nhiều lúc stress vì Bee nhưng đa phần vì Bee mà mọi thứ đều tiêu tan.
Kẻ thứ ba 2: có tên Công việc
Kẻ thứ ba 2 này khiến nhiều lúc stress vì bị la, mọi việc không suôn sẻ, nhiều lúc vui mừng vì được khen thưởng. Ai cũng có đam mê, có chí hướng. Là phụ nữ thì sẽ ít hơn đàn ông nhưng không hẳn vì thế mà tôi chịu ngồi yên ở nhà nhưng cũng không vì cá tính của mình mà lao vào công việc. Tuổi thơ của trẻ chỉ có một lần. Hạnh phúc của con là hạnh phúc của cha mẹ.
Kẻ thứ ba 3: có tên Tiền
Tiền thế nào là đủ? Tiền quan trọng? Tiền không quan trọng? Ít tiền thì đi chợ mua rau. Nhiều tiền thì đi siêu thị. Ít tiền thì đi chợ mua quần áo. Nhiều tiền thì vào shop. Nhưng nhiều đến mức nào vào Parkson mua sắm thoải mái hay du lịch châu Âu hàng năm? Chẳng biết thế nào là đủ. Quan trọng vì nó cần cho nhu cầu ăn, ở, mặc tối thiểu của con người. Không quan trọng vì Tiền chẳng thể thay thế mọi thứ.
Kẻ thứ ba 4: có tên Mối quan hệ
Mối quan hệ ở đây đứng đầu là người thân, bạn bè rồi đồng nghiệp. Mối quan hệ có những cái hiển nhiên là có, có những cái không thể không có và có những cái nên có. Mối quan hệ tác động trực tiếp nên tâm lý 2 người vì mối quan hệ có tri thức, có lời nói và hiển thị rõ ràng. Con cái, Công việc, Tiền đều là những thứ có thể nhìn theo 1 chiều. Nhưng Mối quan hệ là hai chiều.
Kẻ thứ ba nào cũng tác động lên cuộc sống hạnh phúc vợ chồng.
Tâm như nước mặt hồ.
Kẻ thứ ba như trăng trên trời.
Mặt nước hồ yên thì trăng chỉ soi bóng. Mặt nước hồ lay động, chẳng thấy bóng trăng nhưng kỳ thực trăng đã hòa vào nước.
Vợ yêu chồng và thương chồng lắm. Có những thứ có muốn cũng không giúp chồng sẻ chia được. Thôi cố gắng lên chồng nhé. Viết bài này để chồng hiểu vợ yêu chồng thế nào. (dù rằng đôi khi vợ chồng mình hay chí chóe trẻ con nhưng nhà mình lúc nào cũng có 1 bông hồng đỏ thắm và cả 1 vầng mặt trời đáng yêu là bé Bee nữa nhỉ :D)
Chưa giác ngộ
Có nhiều thứ tưởng như đã lắng chìm. Nhưng làm cho nó lắng chìm thì nó vẫn còn đó có mất đâu. Chính vì thế mà mỗi khi chỉ có khuấy động nhẹ, như chờ thời nó nổi lên, bùng phát như muốn đốt cháy tất cả.
Tìm đến thiền. Thứ nhất tu thân khỏe mạnh. Thứ nhì tu trí minh mẫn. Thứ ba tu tâm tĩnh lặng. Thân thì chưa thấy khỏe nhiều. Trí không biết có minh mẫn tí nào không. Nhưng tâm thì dường như thật khó cải thiện.
Nhiều người bảo, tâm tĩnh lặng thì mới ngồi được thiền. Hiii. Nếu ai được như thế thì cần gì thiền nhỉ? Vì lúc nào con người ta cũng ở trong trạng thái khỏe mạnh, minh mẫn và an lạc rồi mà. Đó là trạng thái excellent rồi, còn gì cao hơn đâu.
Ây vậy mà mình tìm đến thiền với ba mục tiêu cao cả trên mà giờ cũng không phải con số vài tháng mà chẳng thấy thay đổi được gì cả. Ừ, đối với những người hành tu thì đó là quãng thời gian quá ngắn, nhưng chí ít ra cũng phải thay đổi được tí teo gì chứ. Hay là mình làm chưa đúng cách, có mong muốn mà chưa có thực hành nhiều. Hay mình đi vào cố hữu rồi, không thể thay đổi. Cũng chẳng biết được nữa.
Tham, sân, si. Ba nghiệp lớn nhất mà con người ta cần phải loại bỏ. Thì loại của mình thuộc loại gì nhỉ? Chẳng thuộc loại gì trong ba loại trên, thậm chí rất nhẹ. Mọi người nói, có những liều thuốc cực kỳ đơn giản có thể chữa được luôn mà không cần phải thiền thiếc gì cho mệt mình đã áp dụng mà cũng thể, và giờ áp dụng cả thiền thiếc vào mà cũng chẳng ăn thua.
Chung quy lại là tại mình cả mà thôi. Mình không thể xóa bỏ được cái “tôi”. Ừ. Nói cái “tôi” là cái gì? Thực ra đó là sự “tự ái” – là yêu chính bản thân, là đề cao bản thân mà thôi. Ừ, thì biết thế. Mình đang “tự ái”, lòng mình cũng tự ái với ngta, tự ái vì ngta coi mình quá bình thường, tự ái vì ngta k coi mình như mình muốn. Ừ. Nhận thức được như thế đó. Nhận thức được là vì mình “tự ái” đó nên mình mới không thể xóa bỏ cái cặn lắng trong người mình, để khi gặp một khuấy động nhẹ nó sẽ bùng phát, bốc hỏa.
Nhận thức được đến thế thôi. Một ranh giới rất mỏng, rất nhỏ nữa là mình có thể vượt qua để đạt sang trạng thái xóa cặn lắng mà sao không thể. Kể cả khi viết đến đây lòng mình vẫn càng vấy đục. Các vấy đục đó đang được khuấy đều, xoay tròn, và lại cũng sắp lắng nhưng không tan.
Chung quy lại là vẫn chưa giác ngộ được. Huhuhu.
Cặp bồ
Khi nào người ta sẽ cặp bồ? Tại sao người ta lại cặp bồ?
Khi nào tôi sẽ cặp bồ? Tại sao tôi lại cặp bồ?
Có kẻ sẽ bảo câu hỏi đó phải hỏi ngược lại cho chồng tôi chứ sao lại là tôi. Một đứa vừa xấu người vừa tính tình chẳng ra sao cả. Như ông anh trai tôi nói về tôi là “dở ông, dở thằng, cá tính lằng nhằng” . Thế sao tôi phải đặt câu hỏi khi nào và tại sao tôi cặp bồ?
Có nhiều thứ dòng đời đưa đẩy thôi, có ai muốn thế đâu và nhiều khi là nhân sinh quan của mỗi người nữa. Nếu coi chuyện cặp bồ là bình thường, là như khi đói thì ăn cơm, là như khi khát thì uống nước thì chuyện cặp bồ sẽ xảy ra là điều tất yếu. Nhưng cũng như ông anh tôi nói chắc chẳng có ai dại dột như chồng em đâu, đừng có mơ tưởng hão huyền.
Ừ hứ.
Có lẽ k mơ nữa. 😀
Tỉnh dậy nào.
Đúng là mình đang không bình thường khi nghĩ tới 1 chủ đề bình thường. Kekeee.
(Viết blog này k phải vì chán chồng. Hoàn toàn không. Mà để khẳng định rằng 100 người nhìn thấy title “cặp bồ” sẽ 101 người cho rằng tình cảm của mình và chồng mình có vấn đề. Thế đấy! Tiếc rằng ai cũng chỉ nhìn một chiều.)
Khóc cho cây xương rồng….
Hôm qua, mình vừa mua được cây xương rồng có 2 bông hoa bé xíu trông thật là đẹp. Vậy mà sáng nay, híc, đến nhìn thấy nó trơ trụi… híc, híc… Con chuột chết tiệt, con chuột độc ác… Tại sao có bông hoa bé xíu vậy mà mày cũng ăn được. Híc híc híc…
Ai cũng biết đấy, cây xương rồng là một loài cây có sức sống mãnh liệt. Giữa sa mạc cháy bỏng toàn cát và nắng, vậy mà nó vẫn có gắng tích cho mình đầy nhựa sống để có thể tồn tại. Những bông hoa bé xíu, được đơm lên từ những dòng nhựa đó, từ sự cố gắng vất vả vượt qua nắng gió đó thật không dễ dàng gì. Vậy mà con chuột lại có thể đang tâm ăn mất bông hoa.
Mình muốn khóc tiếp vì thương cây xương rồng, hay tiếc là mình không được ngắm những bông hoa đó nữa? Cuộc sống có những lúc bạn cố gắng thật nhiều, giữa bao nhiêu khó khăn, gian khổ để mong tích lũy cho mình một cái gì đó, để có thể đơm cho mình một thành công nhỏ bé gì đó, nhưng lại bị một tác động bên ngoài làm mất đi tất cả. Bạn sẽ khóc vì tiếc công mình bao nhiêu nay cố gắng hay tiếc vì mình không được hưởng thành quả gì?
Nhìn kìa, tôi đang cảm thấy vui hơn, vì hình như có một nụ hoa bé xíu nữa. Mai hoặc ngày kia thôi, nó sẽ nở phải không? Sự tích lũy của cây xương rồng sẽ chẳng bao giờ là thừa cả, hết bông hoa này sẽ có bông hoa khác. Giống như sự cố gắng của bạn cũng chẳng bao giờ thừa cả, vì nếu lần đầu có thất bại, thì vẫn còn những cơ hội lần sau nữa? Bạn rồi cũng sẽ được ngắm nhìn thành quả của mình, vì ông trời sẽ chẳng lấy đi của ai bất cứ điều gì. Bạn hãy cố gắng, cố gắng thật nhiều bạn nhé! Chúc bạn sẽ gặt hái được những thành quả của mình, sẽ được ngắm nhìn những bông hoa xương rồng của cuộc đời bạn.
Tôi yêu các bạn của tôi.
Hai mặt đối lập của 1 vấn đề
Cách đây đúng 1 tuần. Lần đầu tiên tôi bị công an tuýt còi vì đi ngược chiều. Trước đó, mấy hôm tôi còn đang tự hào vì chuyên gia phóng nhanh, vượt đèn đỏ và thi thoảng đi ngược chiều mà không bị tuýt. Tôi kể chuyện tôi bị phạt cho mọi người nghe và thế là một làn sóng kể xấu công an được khuấy động. Tôi cũng thấy ghét. Mặc dù ông anh trai đáng ghét của tôi cũng làm công an nhưng tôi cũng ghét. Ghét cái kiểu họ cứ thích lấy tiền rồi ỉm luôn làm thất thoát ngân sách nhà nước. Hye, mà họ không làm thế, đúng luật xe mình sẽ bị giữ mất nửa tháng ấy chứ.
Sau 1 tuần. Thực ra, tôi cũng vẫn thường xuyên đi vào cái giờ đông đúc đấy, vẫn đi qua ngã vài ngã ba, ngã tư, ngã năm gì gì đấy, vậy mà hôm nay nhìn thấy bóng áo vàng tôi lại thấy nhớ lại cảm giác hôm đó. Tôi bị tuýt. Tôi rút tiền. Tôi đưa. Anh công an cất nhanh vào bên dưới tờ biên bản rồi nói: được rồi, đi đi. Hình ảnh đó sao trái ngược với những người công an trước mặt tôi kia. Cái ngã tư này. 4 người 4 góc. 4 người bốn cây gậy. Quăng ngang, quang phải, quăng trái rồi vẫy vẫy. Chiều tối mùa đông đáng nhẽ lạnh mà mướt mát mồ hôi.
Vẫn nhớ ngày đi học, cô giáo dạy triết luôn nói về 2 mặt của một vấn đề. Cuộc sống là thế xã hội là thế.
“Dân trí” hôm nay đưa bài “Những bức ảnh đẹp nhất năm 2007”. Những bức ảnh làm tôi xúc động là:
“Một phụ nữ Hồi giáo khóc bên cạnh quan tài người thân tại lễ mai táng ngày 11/7 được tổ chức cho 465 nạn nhân Hồi giáo trong vụ thảm sát ở miền đông Bosnia-Herzegovina năm 1995.”
“Các nhân viên cứu hộ đang cứu sống một người đàn ông từ bùn đất tại Chittagong, Bangladesh ngày 12/7. Lở đất đã chôn vùi hàng chục ngôi nhà ở những quận vùng đồi quanh Chittagong và làm hàng trăm người thiệt mạng.”
“Bà mẹ người Iraq Wafaa Hussein đang cố gắng đánh thức đứa con trai 6 tuổi đã chết trong một vụ bạo lực ở phía đông bắc thủ đô Baghdad ngày 16/9.”
Có những thảm họa vô cùng tàn khắc của thiên nhiên rồi, chúng ta không thể thay đổi nó được. Vậy mà những thảm họa do con người gây ra có thể thay đổi được thì dường như những con người đó lại còn muốn gây thêm.
Đối lập với đó là bức ảnh:
“Hàng nghìn người Hồi giáo Ấn Độ cầu nguyện ở Delhi ngày 14/10.”
Những người Hồi giáo, vốn được coi là những người có luật định hà khắc nhất. Họ đưa ra những luật định đó để mong muốn con người sống tốt đẹp hơn. Nhưng họ cũng chính là dân tộc đang bị đàn áp nhiều nhất. Vậy mà trong họ vẫn dấy lên một niềm tin vào đấng tối cao. Họ vẫn đi cầu nguyện. Cầu nguyện cho chính họ, cho những người thân yêu của họ, cho dân tộc của họ và có lẽ cho cả những gì đang tồn tại trên Trái đất này. Họ vẫn khát khao được sống, sống trong hòa bình, trong hạnh phúc có thể là nhỏ nhoi với chính gia đình của họ thôi.
Ngày mai, tôi vẫn thích phóng nhanh, vượt đèn đỏ để xui xẻo bị phạt. Ông công an gặp may đó lại được tí tiền về nuôi bồ, nuôi con. Dòng người trên đường vẫn hối hả qua các ngã tư, những người công an đứng chốt đó vẫn mướt mát trong trời đông. Tổng thống Bush vẫn ký lệnh thả bom trừng phạt Iran. Những người Hồi giáo vẫn nhiệt tâm đi cầu nguyện. Cuộc sống có hai mặt đối lập như thế đấy. Tôi chắc chẳng nên Stress khi những gì tôi cố gắng ngày hôm nay vẫn chưa đạt được kết quả gì.
Ha` Noi mua, Thai’ Nguyen mua!
70 km tu` HN ve` TN. Quang duong do’ khong phai la` qua’ dai` nhung cung khong ngan’. Troi` dang giai doan chuyen mua`. May’ hom vua` roi` da co’ 1 dot lanh. Cai’ lanh se sat’ khien’ con nguoi` ta de yeu’ long`. Chieu` qua thi` nang 1 chut’. Nhung sang’ nay thoi` tiet’ lai khac’ han. Oi, oi, va` lac’ dac’ mua. Ha` Noi mua. Thai’ Nguyen mua. Nhung hat mua lat’ phat bay dap qua khung cua” kinh’ xe oto. Het’ duong cao toc’ la` re vao` Soc Son. Het’ Soc Son, qua cau` Da Phuc la` den’ dat’ TN roi`. 70km ma` bao nhieu nga re~, bao nhieu nga ba, bao nhieu nga tu, bao nhieu cau`. 70km ma` luc’ la` duong cao toc’, luc’ la` duong quoc lo, luc’ la` duong tinh” lo. No’ ngam nghi. Mien man voi’ nhung cam” xuc’. Con nguoi` ta roi` cung song duoc khoang 70 nam. Trong 70 nam, bao nhieu vui, bao nhieu buon`, bao nhieu thanh` cong, bao nhieu that bai. Roi` bao nhieu nga re nua, neu’ chon con duong nay`, se tu` bo” con duong kia. Co’ the se lai chang den’ dat’ Thai Nguyen ma` ve` Phu’ Tho, hay tham chi’ quay nguoc lai Ha` Noi. No’ khe cuoi`. Xe da lan banh’ qua cau` Da Phuc’ roi`. Va` tham chi’ co’ rat’ nhieu` dong` song chan’ ngang cuoc doi nua. Co’ nhung cay cau` bac’ qua, nhung co’ nhung cay cau` do tu min`h tao ra va` di 1 minh` nhu ve` tren ong ba` no’ chang han. Hi`. Cuoc song’ la` vay, va` von’ sinh ra la` vay. Con nguoi` la` vay, von’ sinh ra la` vay. Nhung no’ van mong rang` du` di theo con duong` nao`, di khap’ neo nao`, noi dung` chan cuoi’ cung` van la` que huong Thai Nguyen cua no’, duoc ve ben me, ben cha, ben nhung nguoi` than va` ban be` cua no’.