Có một cây sồi già, không biết nó bao nhiêu tuổi rồi, nhưng vì nó thuộc họ thường xanh nên cành lá của nó lúc nào cũng xanh tươi tốt. Rồi đến một ngày, các lá trên cành dường như ghen tị với sắc vàng đỏ của rừng bạch dương ở phương trời nào đó, nhiều trong số chúng rủ nhau chuyển màu vàng, đỏ.
Để sang được màu vàng và đỏ, chúng phải tự hạ bớt thành phần diệp lục trong lá của mình. Kèm theo, không đón lấy nguồn chất dinh dưỡng từ cành chuyền cho.
– Thật là mệt khi chúng ta phải làm một việc ngược đời. Trong khi các loài khác thì hít thở oxy, còn chúng ta lại phải mất thời gian tạo ra oxy chị nhỉ?
– Đúng vậy. Không phải quang hợp, không phải vươn ra ngoài ánh mắt trời, ở trong bóng râm này thật là thích.
– Ôi, chị chuyển sang màu đỏ rồi đấy. Lần đầu tiên em thấy chị có bộ áo đẹp thế.
– Ừ, em cũng chuyển sang bộ cánh màu vàng rồi. Thật là tuyệt.
– Tại sao họ lại không nghĩ sẽ có một màu vàng và đỏ đẹp như thế này nhỉ? – hai chiếc lá sồi tâm sự với nhau.
– Em ơi, chị bị làm sao rồi. Chị thấy chóng mặt quá. – Sồi lá đỏ lên tiếng
– Chị cố gắng lên chị, đang có gió hơi mạnh thôi. – Sồi lá vàng an ủi.
– Không được rồi, em ơi. – Sồi lá đỏ, chới với và chao mình, cuốn bay theo gió.
Sồi lá vàng nhìn theo nhưng không thể làm được gì nữa rồi. Những hạt bụi bay đầy vào mắt, đỏ hoe. Lúc bấy giờ, bác cành sồi mới lên tiếng.
– Nếu cháu không chịu khó tích cho mình nhựa sống thì đến một ngày cháu cũng giống như chị ấy.
– Nhưng cháu, nhưng cháu…
– Đúng rồi, sắc màu luôn hấp dẫn chúng ta, màu xanh khiến chúng ta cảm thấy cũ kỹ và để có một màu xanh thì chúng ta phải cố gắng rất nhiều và vất vả rất nhiều. – Và bác chậm rãi – Nhưng cháu biết không, nếu cháu vẫn còn màu xanh, thì cháu sẽ quang hợp, tạo thêm được oxy cho cuộc sống này.
– Nhưng cháu chỉ là một chiếc lá nhỏ bé, cháu không nghĩ mình sẽ làm được điều lớn lao đó đâu ạ.
– Cháu thử xem ở trên cây này có bao nhiêu chiếc lá? Nếu chiếc lá nào cũng nghĩ như cháu thì làm mình còn là cây sồi xanh tốt nữa phải không? Cháu là một phần của cây sồi, và cháu là một phần của chúng ta, mỗi người một ít, chúng ta sẽ tạo ra cây sồi lớn mạnh và vững vàng trong gió bão. Cháu thấy các lá xanh vừa trải qua cơn bão rồi chứ.
– Dạ cháu hiểu rồi thưa bác. Cháu cảm ơn bác.
Bão đã qua, những chiếc lá xanh khác nghe câu chuyện cảm động, khẽ chạm nhau rì rào, động viên chiếc lá vàng bé nhỏ. Lá vàng cúi khẽ, căng mình đón những mạch nhựa sống đang tuôn tràn.