ÂM GIAO

Trăng sáng
Trà hương
Tịch mịch
Âm giao
Thánh thót
Tiếng đàn thương
Hỏi trăng
Có thấu nhân gian hỡi
Trăng cười
Nâng chén
Hết vấn vương
💖
Trà đâu không uống mà say
Người đâu không gặp có hay chân tình

 

 

TRI ÂM

Đêm trăng sáng
Mặc nhiên
Bên chén trà
Lặng ngắm
Ánh trăng
Trăng trên trời
Hay trăng dưới nước
Có sánh bằng
Trăng của tri âm

 

ẢO

Không chấp niệm quá khứ
Không mong cầu tương lai.
An nhiên giây phút tại
Hạnh phúc mỗi sớm mai.
🌻🍀🌺
Kể cả những thứ bạn thấy nó là hữu hình thì nó cũng chỉ là ảo, là vô thường mà thôi.

 

CHỌN

thơ của một buổi sáng mùa hạ đẹp trời
🌺😍💖
Khi đã chọn con đường
Đừng chọn một ngôi nhà
An trú ở trong đó
Hãy tự mình thực hành
Hãy tự mình thực chứng
💖
Khi đã chọn con đường
Đừng chọn cây hóa lá
Hái lộc hai bên đường
Hãy tự mình vượt qua
Những cám dỗ đời thường
💖
Khi đã chọn con đường
Cứ kiên trì mà bước
Dù chướng ngại phía trước
Hay ma chướng kề bên
Định lực và tinh tấn
Thì cũng vẫn vượt lên
💖
Mỗi người một con đường
Không ai đi giống ai
Nhưng đều hướng ánh sáng
Nơi trí tuệ ngập tràn
Và yêu thương chảy mãi.

 

Vượt chướng ngại

Bạn đã từng đứng trước những cơn đau, nỗi sợ hãi, sự thất vọng và tuyệt vọng? Tất cả nx điều đó, chúng ta vẫn nghĩ rằng đó là nghiệp, là chướng ngại, là trái ý muốn… cản bước thành công của chúng ta.
Chúng ta vẫn thường nghĩ, thành công là khi mọi thứ luôn vui vẻ, xuôi chèo mát mái… hay chính là đạt được thứ chúng ta mong muốn, chúng ta nguyện cầu. Còn ngược lại đều là cản đường chúng ta đi.
Nhưng mấy ai biết rằng, chính nx cái chúng ta gọi là thành công, thuận lợi, xuôi chèo… lại là nx thứ kéo chúng ta lại, níu giữ chúng ta. Trên hành trình trở về với bản nguyên, chỉ có cơn đau, sợ hãi, thất vọng… là dang tay chào đón chúng ta. Chúng sẵn sàng nắm lấy tay ta vượt qua dòng sông Đời để bước sang bờ bên kia của Yêu thương, của Ánh sáng…
Cái cảm giác được chúng chìa bàn tay ra, hân hoan chào đón, và ta cũng giơ tay ra, hạnh phúc bước cùng để sang bên kia mới tuyệt diệu làm sao.
Mọi thứ k phải là chấp nhận, không phải là lý trí rằng lý thuyết là thế. Mà chúng là một trải nghiệm, một cảm giác ngập tràn trong ánh sáng chan hòa, và nx bàn tay nâng đỡ ta đi. Chỉ cần tĩnh lặng, quán chiếu trong mỗi phút giây.
Thật là vi diệu thay.

Trong hình ảnh có thể có: đám mây và bầu trời

Moon Ha

Mấy đứa bảo nhau cứ gọi là
Cuộc sống như này mới xa hoa
Bon chen thế sự ta không tám
Chỉ ngẩn ngơ thôi với bàn trà
💖💖💖
– Con đường tu đạo không lấy tiền làm mục đích
– Con đường kinh doanh càng không lấy tiền làm lẽ sống
Khi đạo hạnh đủ, tri thức tự tràn, tiền tự tới. Đã thực sự chứng minh được điều đó.

Cảm ơn vũ trụ đã rất ưu ái con. 🏵🏵🏵

 

Mục tiêu và tham vọng

Đa số chúng ta đều sống trong kế hoạch, dự định, mong muốn, tham vọng… Có một nhóm khác thì nói rằng: nếu bạn mong cầu điều gì, bạn sẽ là điều đó, nhưng nếu bạn không mong cầu gì, bạn sẽ là tất cả.

Bản thân tôi là một người sống có kế hoạch, có mục tiêu từ nhỏ. Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường tôi đã luôn có những kế hoạch cho mình, và tất nhiên, mọi thứ đều như kế hoạch của tôi, thậm chí nhanh hơn. Nhưng khi tôi gặp những người thầy tâm thức, họ luôn nói với tôi rằng: mong muốn trở thành cái gì là không đúng rồi, nỗ lực cá nhân là không đúng rồi, hay nếu mong muốn là cái ta mong muốn – là bản ngã rồi.

Dù nhiều lúc, tôi cũng thử không đặt mục tiêu, đặt kế hoạch nữa, để nó theo như những cái gì vốn có, dòng chảy tự nhiên, thì thấy đúng là nó vẫn diễn biến tốt đẹp, thậm chí tốt hơn cả những gì tôi có thể nghĩ. Có người thì nói rằng, đấy là tôi đã nỗ lực cá nhân nhiều, ý chí nhiều rồi, thì giờ nó là kết quả của sự kết nối với vụ trụ mà thôi. Nhưng tôi vẫn băn khoăn, vẫn mông lung, nếu đem những điều trên nói với những bạn trẻ khác, hay nói với những con người đang nhiệt huyết ngoài kia, họ sẽ bảo tôi, chị ở thế giới khác, hoặc chị bị hâm rồi, hoặc chị già rồi… hoặc cơ bản vì những gì tôi nói không đủ thuyết phục.

Ngày hôm qua, tôi vẫn khơi lại câu hỏi đó, vì đôi lúc cái não trái nó vẫn mong muốn được thuyết phục.
Mọi thứ đều tồn tại dưới dạng các đám rối năng lượng. Cơ thể chúng ta hay những thứ chúng ta gọi là hữu hình chẳng qua là một đám rối thô hơn nên có thể nhìn thấy. Còn những dạng như âm thanh, ánh sáng, hay thậm chí cả ý nghĩ,… đều là một dạng năng lượng hay sự kết nối của các hạt năng lượng. Cứ coi như thế đi cho nó dễ hiểu. Công việc chúng ta đang làm cũng là một đám rối năng lượng. Thành công cũng là một đám rối năng lượng. Và mỗi công việc hay sự thành công khác nhau sẽ có một kiểu đám rối hình hài khác nhau, tạo nên những công việc hay sự thành công khác nhau.

Bây giờ chúng ta hãy đặt một cá thể người bên cạnh một cái thành công. Hai đám rối này có thể vốn dĩ là tồn tại độc lập, nhưng tâm thức người lại cố gắng tạo ra một đám rối thành công khác theo ý mình muốn.
Đầu tiên nó là sự phóng chiếu. Con người vẽ ra nó, và nỗ lực tìm kiếm trong vũ trụ những gì tạo nên nó. Sự vay mượn, hay lôi kéo chúng về lấp đầy trong một cái vỏ thành công mà chính họ tạo ra. Thậm chí, khi họ không thể vay mượn, hay lôi kéo từ vũ trụ về thì họ vay mượn chính năng lượng của mình để lấp đầy. Sự lôi kéo năng lượng từ cá thể tâm thức con người sang thành công có thể thấy ngay được nó chính là sự nỗ lực, ý chí cá nhân. Nhiều người làm việc đến mệt nhoài, quên ăn, quên ngủ, quên hết mọi thứ, quên cả chính mình để lấp đầy cái đám rối thành công do mình vẽ ra.

Cuối cùng thì thành công cũng hình thành, cũng có. Bên cạnh việc con người đó cảm thấy mệt mỏi, thiếu hụt, sức khỏe suy sụp do đã phải cố gắng nỗ lực quá nhiều thì cũng có ngược lại là người đấy cảm thấy vui sướng, phấn khích quá nhiều vì mình đã có thành công. Hai trường hợp đó tới: một là do người đó đã vay mượn năng lượng của mình quá nhiều để tạo nên thành công nên cảm thấy thiếu hụt; hai là người đó đã vay mượn được thêm năng lượng của bên ngoài để tạo nên thành công đó nên sự thiếu hụt gần như ít, hoặc ở dạng ít biểu hiện hơn, mà nó được cộng hưởng thêm do có sự phóng chiếu ngược từ thành công sang tâm thức người thực hiện.

Và bây giờ thì tới sự đứt gãy về mặt năng lượng: nếu việc lấp đầy lên hình hài của thành công không được trọn vẹn, với tất cả nỗ lực bản thân đã dâng hiến cho cái vòng thành công kia thì năng lượng phóng chiếu từ hai bên sang nhau sẽ bị đứt. Thậm chí việc đứt này cũng xảy đến khi ta đang làm điều gì đó, mà ai đó nói với ta là việc đó vô ích, phí thì giờ, tạo nên cái đó không đáng đâu… Việc đứt năng lượng này, làm cho cá thể người đang ở giai đoạn phóng chiếu, bị thiếu hụt và không phóng chiếu lại dẫn đến bị chán nản, thất vọng, stress…

Việc đứt gãy năng lượng còn có ở những trường hợp, sống nhờ năng lượng của thành công. Khi họ tạo ra thành công rồi, thì họ nương nhờ năng lượng đó. Khi thành công đó bị biến dạng, hoặc bị chia tách, họ dẫn tới cũng bị chán nản, thất vọng, stress và có thể bị bệnh. Đó là điển hình của bệnh ngôi sao, của những người đang làm việc thành công rồi đột ngột nghỉ hưu, của những diễn giả hay diễn viên đang sống bằng năng lượng của hội trường nghìn người…

Có bạn hỏi tôi: vậy chẳng nhẽ mình không được dặt mục tiêu, không được mong muốn thành công hay sao?
Có chứ, nếu bạn vẫn muốn.
Khi bạn muốn một điều gì đó, tức là bạn đang vẽ lên một hình dạng nào đó, tạo ra một vỏ đám rối. Công việc sau của bạn là lấp đầy đám rối đó để cho nó hình thành, hiện hữu, có thực, hay để cho người khác nhìn thấy không phải là bạn chém gió.

Việc lấp đầy như trên thì có nhiều cách: vay mượn từ những thứ khác xung quanh vũ trụ, của người khác, vay mượn từ chính cá thể mình, bằng sự nỗ lực rút ruột, phóng chiếu năng lượng của mình, phóng chiếu cái ta chuyển sang nó.

Có cách khác là bạn tạo sự thành công trong chính tâm thức bạn. Làm tròn đầy nó lên bằng chính bạn. Nên bạn sẽ thấy nhiều người bảo bạn hay tự trau dồi chính bản thân mình những kỹ năng của mình thì thành công sẽ tới.
Nhưng có một cách mà ngay đầu tiên tôi đã nói: khi bạn mong cầu cái gì, bạn sẽ là cái đó, nhưng khi bạn không mong cầu là gì, bạn sẽ là tất cả.

Bản thân đầu óc chúng ta luôn luôn suy nghĩ tới một cái gì đó, hoặc mong có một cái gì đó. Chính ý nghĩ này tạo nên những đám rối hỗn loạn quanh chúng ta, vây bọc lấy chúng ta. Nếu chúng ta có thể để chúng ta trống Không, thì cái đám rối năng lượng này sẽ thanh nhẹ hoặc không còn, và lúc đấy, chúng ta tới bất cứ đâu, chúng ta ở bất cứ chỗ nào, chúng ta đều dễ dàng thành công trong lĩnh vực đó.

***
Trước khi viết những điều trên, tôi thấy thấm thía cảm giác, chúng ta cứ cố gắng, nỗ lực, để rồi từ đó sinh ra những sự thiếu hụt, vay mượn, đứt gãy, là nguyên do của tất cả mọi loại bệnh tật.
Cánh lấp đầy, chữa lành đơn giản lại trở về với chính ta, ở tại chính nơi này.

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Tôn sư trọng đạo

🌺🌺🌺
Tôi có một người thầy. Đó là chồng tôi bây giờ. Khi còn là Thầy và trò, tôi hết mức cung kính. Nhưng khi là Vợ chồng, sự việc trở nên Gần nhà gọi Bụt là anh.

Rồi đến chuyện trong lớp học của tôi. Tôi chứng kiến những người bên ngoài xã hội, vô cùng giỏi giang, thành đạt. Nhưng càng học, tâm của họ càng càng bất an, càng thiếu tĩnh lặng.

Khi tôi quan sát dòng tâm thức của tôi với chồng mình, cũng như của những người kia với thầy tôi. Tôi thấy thầy tôi, cũng như chồng tôi, dòng năng lượng vẫn tuôn chảy mạnh mẽ đầy yêu thương, nhân ái. Còn những người ít tiến bộ nhất, dòng năng lượng của họ càng ngày càng thu hẹp lại. Bạn cứ tưởng tượng giống như hai quả bóng, một quả thì cứ phình ra, còn quả kia thì cứ lùi lại. Nếu quả bóng nhỏ hơn, không chịu chấp nhận mình cần hoà làm một với quả bóng chính kia thì nó cứ co lại, co lại và đóng kín mình trong đó.

Nếu cuộc sống này, dù với bất kỳ ai, chúng ta đều coi họ là những người thầy, sẵn sàng cung kính, khiêm nhường, đón nhận thì bạn sẽ luôn là người nhận được nhiều nhất.

Không chỉ với một ngày 20/11, mỗi lúc mỗi giây, hãy tri ân những người đã cho ta thức tỉnh, đã cho ta những tri thức, yêu thương, bao la vô bờ bến.

Mỗi người nhìn người thấy Status này (không cần Tag tên), dù là ai, thì với tôi người đó đều là Thầy tôi. Dù là người tôi đã gọi là Thầy hay chưa một lần được trực tiếp gọi chữ thầy, hay đảnh lễ cung kính, thì ngày hôm nay, tôi dành tặng sự Tri ân của mình tới những người đã cho tôi sự thức tỉnh, cho tôi tri thức và cho tôi sự yêu thương.

Trong hình ảnh có thể có: trong nhà

Thần thông hay cái Tôi thông minh

Có những cụm từ hay câu nói mà hẳn chúng ta đã nghe thấy:
– Sự tập trung mang lại kết quả
– Luật hấp dẫn sẽ xảy ra khi chúng ta thường xuyên nghĩ về điều đó
– Con đường đi đến thành công là sự kiên trì
– Chỉ cần dừng lại, tĩnh lặng bạn sẽ thấy (cái này với nhiều người là hành động, khi ta phải nghĩ một việc gì đó dẫn tới rối trí thì chỉ cần tĩnh lại, hoặc đi đâu đó, mọi sự sẽ lại hiển bày)
– Chì cần biết hỏi sẽ có câu trả lời.
Rất nhiều sách, nhiều câu chuyện nói về nhưng cái tương tự trên, nhưng có hai bộ phim khiến bạn sẽ phải suy ngẫm, một thực, một hư cấu: bộ phim về nhà toán học thiên tài người Ấn Độ: Ramanujan và phim Power Woman.

Nếu như chúng ta vẫn thường nghĩ rằng, mọi thứ đến với chúng ta đều là do chúng ta suy nghĩ, logic thì sự tập trung, luật hấp dẫn, sự kiên trì, sự tĩnh lặng có phải là logic? Không. Và nhà toán học Ramanujan hay nhà Tiến sỹ Sinh học trong phim PW, những gì đến với hai con người đó có phải là do suy nghĩ logic hay là có một điều gì rất bất ngờ, rất lạ đến với họ.

Còn bạn: đã bao giờ bạn sử dụng từ Thông minh đột xuất?
Chúa Jessu nói rằng có một Thượng đế, và khi bạn cần Người luôn ở đó. Đạo Phật nói về tính Không, không cái gì là của bạn, không cái gì là của tôi. Tôi không phải là người theo thuyết siêu hình, cũng chưa nhìn thấy các vị thần, cũng chưa Ngộ giác những câu nói của các bậc tối cao trên. Nhưng tôi suy nghĩ thường hằng về những câu nói trên. Khi tôi gặp một vấn đề gì, tôi đều hỏi, và thường là có câu trả lời, đến sớm, hay đến muộn trong cái khoảnh khắc vô thức của mình. Mà nhiều khi tôi gọi đó là hâm hâm.

Những câu trả lời nó đến không phải do logic vậy do cái gì? Sự Thông minh: thông với ánh sáng, thông với trí tuệ. Sự Thần thông: thông với tầng kiến thức của các vị thần. Vậy thì có cái gì là của mình, cái có cái gì là của Tôi không? Những trí tuệ, những kiến thức này vốn nó đã có sẵn trong vũ trụ. Nên nhiều người nói: à, ý tưởng lớn gặp nhau. Đó chính là lúc, những cá thể người khác nhau cùng bắt được sóng kiến thức đó.

Vũ trụ là một tập hợp các sóng và hạt năng lượng. Bản thân, thông tin cũng là dạng sóng. Mỗi loại thông tin khác nhau có một dạng sóng khác nhau. Nhưng sóng thông tin thường là các dạng sóng có bước sóng dài, thanh, và nhẹ. Chúng ở dải tần cao. Thông tin dạng hình, dạng âm thanh, dạng text thì thô hơn nên chúng ta có thể dễ dàng nhìn thấy, nghe thấy và cảm thấy. Còn thông tin dạng tri thức thì không đơn giản như vậy. (Tôi chưa phải là nhà nghiên cứu về sóng tri thức, nên chưa chứng minh được nó cụ thể ở con số nào. Tuy nhiên, điều đó dược chứng minh ở việc, nhiều phát kiến vĩ đại đã có từ rất xưa rồi, và đến thời nay, thậm chí có nhiều thứ chúng ta còn đi sau. Nhiều tri thức đã được tìm thấy trong các kinh sách cổ, mà đến giờ các nhà khoa học đang ra sức dùng các logic, kiến thức của mình để chứng minh lại nó.)

Viết linh tinh, rốt lại bài viết này tôi muốn nói với các bạn điều gì?
– Mọi thứ đừng dùng cái tôi lý trí, cái kiến thức trong sách vở và trường lớp để giải quyết. Rất nhiều người, chạy khắp các khóa học, chạy khắp các người nổi tiếng để mong học một chút kiến thức, kinh nghiệm gì của người ấy để giúp cho mình. Nhưng ai đó nói: kinh nghiệm của người này không thể áp dụng cho kẻ khác. Tầng nông thì mỗi người là tập hợp các hằng số khác nhau, và chỉ cần một yếu tố khác nhau thôi thì cũng sẽ không áp dụng đúng được. Sâu hơn, thì mỗi người có khả năng bắt sóng tri thức khác nhau, nếu bạn không luyện tập để có thể bắt sóng tốt thì bạn cũng không thể làm giống hoặc gần giống như người mình học.

– Những tri thức này của nhân loại, nên đừng vỗ ngực tự cho mình là thông minh. Vì điều đó càng làm phình to cái tôi của bạn, và chính việc làm phình cái tôi, khiến bạn không thể tiếp cận dễ dàng với tầng tri thức bậc cao nữa. Chính vì vậy, nhiều người, thời gian đầu làm việc rất hanh thông, suy nghĩ dễ dàng, nhưng sau đó nguồn tri thức bị cắt hoặc gián đoạn nên phải cố gắng, nên rất vất vả để hoàn thành công việc của mình dẫn tới kiệt sức (đấy, đã bảo nghỉ ngơi thư giãn đi mà)

– Ở đây không phải tôi khuyên bạn không nên đọc sách hay đi học của người khác, mà cái bạn đọc, hay học chỉ là các kỹ năng xử lý một thông tin, chứ không phải là có một thông tin. Bạn có thể thao tác thực hành như một con robot chứ bạn không thể sáng tạo, hay suy nghĩ sâu sắc, hay nhiều người nói rằng, không hiểu bản chất là thế. Bạn có thể cứ học, cứ đọc để giải quyết phần nào, hoặc vướng mắc nào đó khi bạn bất ngờ tiếp nhận được một thông tin nào đó.

– Lời khuyên cho bạn, và cũng là lời khuyên tôi nhận được, khi đang vướng mắc ở cái đống lùng bùng thông tin thô: là vượt lên tầng kiến thức, hòa vào tầng tri thức của nhân loại để có thể tiếp nhận, kết nối với chúng. Nghe có gì đó thật là siêu hình, thật là khó hiểu. Nhưng đôi lúc tôi đã làm được. Đó chính là những từ khóa: tập trung, hấp dẫn, kiên trì, tĩnh lặng… hay tương tự thế. Biết rồi, khổ lắm, nói mãi, tưởng cái gì mới. Hihi. Những cái mà tôi bắt được đó là việc: bạn cần tập trung, hấp dẫn, kiên trì, tĩnh lặng… trong cái Không. Bạn cần quên chính bản thân mình, và thậm chí cả cái việc mình đang làm, thậm chí cả cái kết quả, mục tiêu bạn muốn đạt tới. Khi và chỉ khi thứ nó là duy nhất, xung quanh nó là không gì cả, không có một sự rung động về sóng nào được phát ra từ ý nghĩ, suy nghĩ, tâm thức của bạn, thì cái bạn cần sẽ hiện ngay trước mắt, hiện ngay trong tâm trí bạn: duy nhất nó, rất sáng tỏ. Còn không thì bạn sẽ lúc nắm được, lúc không, lúc thấy hình như là cái này, hình như là cái kia… Trường hợp này bạn đã từng trải qua đúng không?

Và chốt lại, bạn hãy cứ thực hành đi, thực hành mỗi ngày: sự tập trung, hấp dẫn, kiên trì, tĩnh lặng… hay bất cứ một cái gì bạn muốn thực hành, nhưng hãy gạt cái Tôi của mình sang một bên. Vì rằng Chúa, hay Thượng đế, hay các vị Thánh… luôn ở bên bạn. Vì rằng, tri thức này là của nhân loại, bạn chỉ cần ở đó thôi để nắm bắt nó.

Trong hình ảnh có thể có: 1 người