Quan sát gì

Chúng ta thấy gì ở các bức tranh này?

Núi non?

Sóng biển?

Các vì sao?

Nhịp tim đang hoạt động?

Chúng ta có thấy:

Đồng bằng ở chân núi

Biển lặng phía sâu dưới lớp sóng

Cả màn trời tĩnh mịch

Sự nghỉ sau mỗi mạch đập?

Thay vì quan sát các thứ đang đến và đi, sinh ra rồi mất đi.

– trên thân: hãy quan sát sự thư giãn nếu bạn đang ngồi, đang nằm hay đứng im, nghỉ; quan sát khoảng trống xung quanh các động tác đang hoạt động …

– cảm giác: quan sát vùng không đau quanh sự đau, vùng không khó chịu quanh sự khó chịu, vùng thoải mái quanh các cảm giác bạn đang gọi tên…

– trong tâm: vùng bình yên quanh các cảm xúc dù buồn, khổ, lo lắng, bất an, thậm chí cả hạnh phúc hay vui sướng, giận, ghét, yêu…

– trong suy nghĩ: khoảng không nghĩ gì giữa các ý tưởng, tư duy đang dồn dập, các mơ mộng …

Hãy thấy Không hay trở về Không bất cứ lúc nào có thể. Đừng thêm vào hay sáng tạo thêm gì cả. Mọi thứ đã đủ rồi.

Bạn là gì?

Bạn là một phần của nó (chiến tranh và dịch bệnh) hay bạn chỉ đang đi ngang qua nó?

Bạn sẽ trở thành vị thần bất tử, đấng sáng tạo hay không là gì cả?

Nếu đã chọn theo con đường của Phật. Đã thấy cái Ta này chỉ là giả lập của ngũ uẩn thì bạn còn băn khoăn gì mà không buông xuống? Bạn muốn giữ lại điều gì?

Bệnh ư? Già ư? Và cả chết nữa? Nó có nằm ngoài quy luật của sự tương tác hợp-tan, sinh-diệt của các duyên?

Bạn chạy theo các dấu hiệu (trên thân là triệu chứng, tương lai là điềm báo) để làm gì? Để vá víu, để hoàn thiện, để tác duyên, để thiết lập… vậy buông xuống nó nằm ở đâu?

Cứ mải bám đuổi theo các vì sao trên bầu trời kia, mà mệt nhoài chạy từ ngân hà này sang ngân hà khác. Mà quên mất cả bầu trời rất rộng lớn thêm hay bớt vì sao nào đó cũng đâu có ảnh hưởng gì.

Bạn có thể đơn giản là hãy giữ khoảng bình yên, giữ lại sự yêu thương và tĩnh lặng để có thể bình thản ngắm tất cả như đang ngắm một đêm hội pháo hoa được không?

Cười

Đời người có nhiều thứ để chơi: quyền lực, tiền bạc, công danh, tình ái… Nhưng trò chơi với tâm mình có lẽ là trò thú vị nhất, đẳng cấp nhất, thoạt nhìn có vẻ nhàm chán nhất, nhưng khám phá nó rồi mới thấy vừa tội, vừa thương vừa buồn cười.

Hôm nay, tự dưng cứ thích cười. 🤣🤣

Bài học Covid

Có thể ace không tin, nhưng lý do mình mắc Covid là đây…

Sau một năm tổng kết nhiều điều tốt lành, an vui đã đến, mình đã tự nhủ xin kiểm chứng việc mình tu tập tới đâu. Vì bình thường, ai cũng nghĩ, tu tập tốt, thì đời sống thế gian sẽ hưởng nhiều phước báu. Nhưng bản thân mình nghĩ, công phu tu tập không hẳn chỉ vậy, nếu vậy có vẻ ảo tưởng và dễ rơi vào lạc thọ…

Và thế đấy…

Gặp khổ thọ, đối diện với cái chết, sự sợ hãi vẫn xâm chiếm, định lực, pháp học, pháp hành vẫn bay biến hết… (vài lời tâm sự dưới còm)

May mắn của mình, trong những lúc này vẫn có những vị hộ trì nhắc nhở, những người đạo hữu động viên và hồi hướng công đức cho mình bình an.

10 ngày, là quá nhiều với những người đã tiêm vx 2 mũi, nhưng lại không quá nhiều, chỉ bằng thời gian một khóa tu Vps, cũng đủ cho mình trải nghiệm sâu sắc và nhận ra nhiều bài học giá trị.

🙏

Nam mô Phật.

Con xin cảm ơn Người đã vẫn là ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho những chúng sinh vô minh phàm phu như con.

Con xin cảm ơn các vị hộ trì, các vị đạo hữu đã luôn bên con, nhắc nhở, động viên.

Bản ngã

Ngày hôm nay, lâu lắm mình mới chửi bậy và cãi nhau to đến thế. Rốt lại chỉ là nhằm bảo vệ cái tôi của mình, khi bị người khác đổ lỗi, quy sự sai sót cho mình.

Bản ngã ở khắp mọi nơi nhưng chúng ta lại chẳng kịp nhận ra.

Đằng sau tất cả những tấm hình selfie là thông điệp: “Hãy chú ý đến tôi và khen tôi đi. Hãy cho tôi biết rằng tôi đẹp, tôi thời trang, tôi giàu có, tôi đang có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc,…” Càng nhận được nhiều sự chú ý và phản chiếu từ người khác, bản ngã càng cảm thấy mình chân thực hơn. Cảm giác xấu hổ của bản ngã đến khi hình ảnh phản chiếu của bạn kém tốt đẹp hơn so với người khác. Vì thế bạn làm tất cả để xây dựng và duy trì hình tượng bản thân.

Bản ngã đến từ trống không và nó sẽ phải trở về trống không. Trong thời gian nó tồn tại nó sợ hãi sự trống không và cố gắng làm tất cả để lấp đầy nó. Nhưng tất cả chỉ như một nỗ lực đuổi theo cơn gió. Trừ khi bạn dừng lại, không mong muốn lấp đầy, không mong muốn hoàn hảo, không mong muốn được ngợi ca, vinh danh,… không có bạn và không có gió.

(Copy edit 😁)

Hỏi

Thế nào là hạnh phúc?

Thế nào là khổ đau?

Tâm ta như thế nào khi đó là hạnh phúc?

Tâm ta như thế nào khi đó là khổ đau?

Ta có thấy cái tâm đang muốn níu giữ?

Ta có thấy tâm đang muốn rời xa?

Ta lại thêm một lần khổ đau vì hạnh phúc không thể là mãi mãi

Ta lại thêm một lần khổ đau vì khổ đau muốn dứt bỏ mà không thể buông xuống được

Người ta nói rằng hạnh phúc đừng nắm giữ, và khổ đau đừng chán nản, chúng vốn dĩ đến đi vô thường mà sao ta không chấp nhận điều đó?

Hãy luôn hỏi mình và tìm ra câu trả lời khi đối diện các sự kiện, để bình thản đón gió đông về.

Thiền

Mỗi ngày, chúng tôi vẫn nhắc nhau hành thiền, đơn giản là quán sát hơi thở, nhắc nhau nhận ra tâm đang dính mắc hay chấp thủ, có điều kiện thì tọa thiền … Thiền đi vào từng việc rót nước, pha trà, từng ngón tay gẩy đàn, hay đóng từng gói trà bé xiu xiu … Thiền không phải để tốt đời, đẹp đạo, hay mang đến một điều gì cả, kể cả thành tựu nọ kia … Đơn giản bạn biết mình đang sống, đang thở, đang thiền …

Trở về chân thật, tự nhiên

Một sớm mai thức dậy
Thấy đời trôi qua kẽ tay
Ta không thuộc về nơi này
Cũng không thuộc về nơi đó
Chúng ta như cơn gió
Ngang qua cuộc đời nhau
Ngỡ như là thuộc về nhau
Nhưng chỉ là nhận, vơ lấy
Chúng ta chỉ là vô tình
Ngang qua và chạm phải
Ai nhặt lên ngắm nghía
Kết luận và đặt tên
Để khổ đau ưu phiền
Trầm luân trong vô nghĩa
Một sớm mai thức dậy
Thấy nơi đó cũng như nơi này
Cũng chỉ là ảo cảnh
Do tâm ta dựng lên
Buông tâm liền buông cảnh
Trở về chân thật, tự nhiên

Tại sao bạn tìm đến thiền?

Tại sao bạn tìm đến thiền? Bạn cần tĩnh tâm?

Tại sao bạn cầu nguyện, tụng chú? Bạn cần bình an?

Có thể bạn đang sợ hãi. Sợ hãi phải đối diện với những luồng suy nghĩ, cảm xúc, nội xúc đang vần vũ ở bên trong mình mà người ta có thể định danh bằng các từ như bất an, bồn chồn, lo lắng, thiếu định tâm…

thể bạn đang mơ. Nhớ một cảm giác vô hình và vô tình nào đó bạn đã từng đạt được khi: ngày thơ bé vô tư nô đùa, khi dạo chơi nơi đồng xanh, cát trắng, hay khi nắm tay người mình yêu…

Có thể bạn đang mong. Mong có được như hình tượng mà đâu đó vẽ ra với các trạng thái cả bên trong và bên ngoài: bình tĩnh, hiền lành, yêu thương, trong sáng….

Bạn chối bỏ cái hiện thực là bạn. Bạn chối bỏ các bất thiện đang nảy sinh trong bạn. Nhưng tiếc rằng nó không thể mất hay rời đi mà càng bám lấy bạn. Chúng đeo đuổi, bám dính, cố hữu… và bằng mọi nỗ lực, bạn tạo ra một không gian do ý nghĩ của bạn là nó là như thế, mình cần là như thế, an yên là thế…

Tôi không muốn nói về phía sau của bạn, nhưng ít nhất hiện tại, bạn đã thua cuộc. Không phải thua tôi, mà thua chính mình.

Hãy nhớ:

Không có Dukkha, không có Buddha.

Quen

Có những khi giữa phố đông người

Lại thấy mình chẳng hề quen ai

Có những khi chẳng có một ai

Lại thấy mình chẳng hề quen mình