Key mở khóa ở đâu?

Bạn đã bao giờ gặp một ai đó thao thao bất tuyệt hoặc nói nhiều về một vấn đề nào đó chưa? Người đó có thể không để quãng hở cho bạn nói, hoặc nói rất hay khiến bạn không ngừng được việc nghe? Nhưng sau đó về nhà thì sao, một là bạn cảm thấy người ấy nói chuyện không phù hợp, hai là bạn cảm thấy thú vị xong rồi cũng quên luôn?

Trong một bài giảng, có giảng sư từng nói gần như: Người nói nhiều chỉ đưa đến một/nhiều thông tin, bậc giác ngộ đưa đến người nghe “key mở khóa”. Ai đó có thể hiểu đó là năng lực “xuyên thấu” của bậc giác ngộ. Nhưng cũng có câu, khi lắng nghe được tâm mình, bạn sẽ nghe được tâm người.

Ở phía người nói, thực tế họ không nghe được tâm mình, họ như một cái nút bật chế độ auto play, với ai cũng câu chuyện đó, với người nào cũng “bài học” đó. Vì đơn giản họ rơi vào dòng Tưởng và Thức của chính mình mà không hề hay biết.

Tưởng uẩn và Thức uẩn – bạn có thể tra khái niệm này trên google để hiểu hơn về nó. Nhưng đại khái nó là tập hợp các khái niệm, thông tin, các tri thức kinh nghiệm mà bạn tích lũy được. Nếu ngoài đời thực là cái gì bạn đang rõ biết thì tưởng uẩn và thức uẩn đang tạo nên môtn trò game do chính bạn lập trình ra và đưa bạn vào đó chơi rất hăng say.

Khổ nỗi, người chơi game không hề biết mình chơi game, và khi tìm được đối tác cùng chơi (người nghe) thì họ rất hăng say, và kết quả là một buổi nói chuyện họ sẽ là N9 (nhân vật chính).

Còn người nghe.

Đối với trường hợp không thấy thú vị, không muốn nghe, là người nghe không join và joy cùng cuộc game đó. Nếu với người đứng ngoài cuộc hẳn, họ sẽ nghe và biết nghe, nhưng không thấy sao cả. Nhưng có những người cũng cố muốn join và muốn cảm giác joy nhưng giống như hai hệ điều hành không tương thích dữ liệu, chúng không matching được với nhau, nó bị vênh nên bên này không thấy thú vị. Người nói vì đang mải mê với dòng Tưởng Thức của họ đâu cần bận tâm. Game của tui, chơi thì chơi, không chơi thì thui.

Đối với trường hợp thấy thú vị, là vì có sự matching dữ liệu, và người nghe bị cuốn vào câu chuyện, bị rơi vào dòng Tưởng Thức đó như một người bị trượt chân ngoài không gian và trôi lăn quanh trái đất một cách mà người ta gọi là theo quỹ đạo tự nhiên nhưng lại không hề làm chủ được mình.

Và tại sao, nó lại không mang đến “key mở khóa”. Chúng ta chỉ muốn nghe điều mà chúng ta muốn nghe và cần nghe. Tên mình là âm thanh thích nghe nhất, quê quán mình là âm thích được người ta nhắc nhất.

Trong mớ hỗn độn của Tưởng và Thức trong thân tâm bạn, có những thông tin đang bị khuyết thiếu. Bạn đã sinh ra và tu tập nhiều kiếp để kiếp này được làm người là cái dòng Tưởng và Thức của bạn cũng phải đồ sộ lắm rồi. Nhưng tại sao bạn vẫn chưa thể Giác ngộ?

“Key mở khóa” ở đâu?

Bài sau biên tiếp, giờ ngắm hoa đã… 😆😆

Mê tu

Chuyện là có một cậu em vì ham mê tu thiền, nhưng không được ủng hộ từ phía gia đình nên sang nhà mình xin ở nhờ mấy hôm.

Sau hơn chục ngày, mẹ cậu tìm đến và tâm sự. Mình rất hiểu tâm lý của cô vì những chuyện này mình trải qua nhiều với bản thân, gia đình và bạn bè.

Cô bảo:

– cháu giúp đỡ cô, tâm sự nói chuyện bảo ban em cho em quay về bình thường, đi làm đi ăn cháu ạ

vâng cô, thật sự là người nào đã ham tu thì giai đoạn này khó nói chuyện cô à. Cộng đồng tu tập của cháu cũng nhiều hoàn cảnh. Cháu biết có những người có giai đoạn hơn 10 năm trời lấy vợ sinh con rồi còn không chịu kiếm tiền, việc nhà không làm cơ cô ạ, nhưng rồi cũng quay trở về cuộc sống.

– <cô cười như cởi tấm lòng> vậy à. Lúc em nó ra khỏi nhà, cô không cho em ấy đồng nào để em ấy không có tiền mà phải quay về.

– <mình mỉm cười> vì bạn ấy phát nguyện tu tập ý, nên bọn cháu đứa thì giúp chỗ ở, đứa thì giúp cái ăn nên cô càng cấm bạn ấy càng đi.

– <cô ngạc nhiên>

– nên là theo cháu, gia đình mình cứ ủng hộ bạn ấy, vừa không phiền não mình, bạn ấy cũng vừa không phiền não mà tập trung tinh tấn, qua giai đoạn này là bạn ấy sẽ ổn thôi ạ

– thế khi nào thì nó bình thường trở lại hả cháu

– dạ, cũng không thể nói là bạn ấy đang không bình thường, mà là bạn ấy đang ưu tiên cho một việc khác. Còn thời gian thì cũng tùy vào mỗi người. Bọn cháu có một nhóm ace cùng tu tập, cùng chơi với nhau, người đi trước dẫn người đi sau. Những người như cháu vẫn tu tập, vẫn có gia đình, vẫn có công ty <hôm nay khách khứa, đơn hàng lại nhiều nữa> như cô thấy đó. Nên quan trọng nhất là cô cứ yên tâm, tinh thần mình thoải mái cho chính mình, an mình thì sẽ an người cô ạ.

Vài lời nói chuyện qua lại, và cô vui vẻ ra về, không quên cảm ơn rối rít.

Ngẫm nghĩ vẫn nhớ lại bài thơ lâu lâu rồi:

Khi đã chọn con đường

Đừng chọn một ngôi nhà

An trú ở trong đó

Hãy tự mình thực hành

Hãy tự mình thực chứng

Khi đã chọn con đường

Đừng chọn cây hoa lá

Hái lộc hai bên đường

Hãy tự mình vượt qua

Những cám dỗ đời thường

Khi đã chọn con đường

Cứ kiên trì mà bước

Dù chướng ngại phía trước

Hay ma chướng kề bên

Định lực và tinh tấn

Thì rồi sẽ vượt lên

Mỗi người một con đường

Không ai đi giống ai

Nhưng hãy luôn nhớ rằng

Thế giới là cảm thọ

Các pháp là vô thường

Các hành là vô ngã

Hãy chánh niệm thực hành

Hãy chánh niệm ghi nhận

Ngay bây giờ, tại đây

Có phải tu đâu cũng được

Có nhiều người bảo tu đâu chả được? Vậy tại sao sư vẫn chọn đi tu? (theo FB sư GT)

Xin thưa rằng các sư chưa phải là bậc Thánh nên cần phải tránh duyên, tránh tiếp xúc ngũ dục, lục trần, tránh việc làm thế sự để thu thúc lục căn, có như vậy mới có thời gian thảnh thơi mà đi kinh hành, ngồi thiền để giúp cho Chánh niệm phát triển nhiều hơn. Chứ tu chưa ra gì đức hạnh không có, định lực không đủ, trí tuệ không thông mà ra độ đời thì chỉ e rằng đời độ các sư luôn, danh lợi vật chất độ các sư ra đời luôn, không ra đời thì cũng làm ô uế Phật Giáo như trùng trong lông con sư tử.

Vậy nên ai làm gì làm, nói gì nói, chứ các sư sợ lắm, sợ mình đánh mất cơ hội làm người, đánh mất cơ hội gặp được giáo Pháp, đánh mất thời gian để thực hành, đánh mất tuổi thanh xuân vào những điều vô bổ, si mê chìm đắm trong ngũ dục nên mới trân trọng cố gắng thực hành được lúc nào thì hay lúc đó chứ không khi về già,khi bệnh,khi nghiệp trổ mà không đủ định lực đủ, đức hạnh, đủ trí tuệ để buông bỏ thì khổ lắm.

Khổ thân đã đành rồi lại khổ cả tâm nữa có khác gì ở trong địa ngục đâu, vậy nên thường nhắc mình danh lợi ngũ dục là con dao hai lưỡi chớ có đắm say mà hằng ngày phải thức tỉnh mà tu hành, có như vậy mới không phụ công ơn của Tam Bảo, công ơn thầy tổ, cha mẹ và đàn na tín thí đã cúng dường.

Tham thì thâm, làm biếng ưa thích hưởng thụ sự cúng dường lợi dưỡng là chết. Hoan hỷ, tin chấp vào câu các sư nhận cho chúng con có phước là chết, ai nhận thì nhận chứ riêng tôi sợ lắm.

Chỉ nhận cái gì cần thôi chứ nhận nhiều là không biết kiếp sau trả nợ khi nào cho xong, vậy nên cứ chịu thiệt một chút, chịu khổ một chút, vậy mà an yên.

Nam Mô Phật 🙏

Mình chưa đủ duyên để theo chân các sư, nhưng luôn cố gắng quán chiếu mọi lúc, mọi nơi, làm vừa đủ ăn, chơi vừa đủ tỉnh, thấy đông hơn 3 người mà bàn chuyện không phải của mình là lui. Sợ nhất nguy hiểm nhất, cứ tưởng mình tịch tĩnh rồi, nhưng động đến là lòng tự ái lại nổi lên, hoặc cố gắng bành chướng bản ngã để người ta ca tụng và công nhận hoặc đơn giản khen câu: tốt lắm. Thôi thì chấp nhận làm người vị kỷ, nói ít, làm vừa, và quán chiếu tâm mình nhiều nhất có thể.

Ảo tưởng

Người mang danh tu tập rất bị cái kiểu lựa chọn Đời hay Đạo để đi theo?

Đi theo Đời ảo tưởng kiểu đời.

Đi theo Đạo ảo tưởng kiểu đạo.

Đời thì ảo tưởng công danh, lợi lộc, tiền bạc.

Đạo thì ảo tượng đạo quả, tầng thiền, Niết bàn, giải thoát, không khổ đau.

Trong khi chẳng có cái gì được đặt tên là mấy thứ đó cả.

Mỗi ngày ngồi thiền là ngồi thiền, kinh hành là kinh hành. Làm cái gì là làm cái gì. Chứ làm cái gì không phải là để có cái gì, đạt cái gì.

Bỏ cái nọ lấy cái kia là ngu người rồi. Lại cho rằng ta làm là thế nọ thế kia, không thế nọ thế kia thì càng ngu hơn.

Nếu mình chỉ thấy mình trong sáng, thánh thiện, tốt đẹp -> kẹt luôn tại đó.

Mình thấy mình bất thiện, như bãi sình, hôi rình thì lại còn biết mà bước qua hay nhờ ai đó lôi ra.

Cơ mà đời chỉ thích được trưng diện, ca tụng, và ru ngủ.

Ôi thương!!!

Bạn ổn?

Có một lỗi rất lớn khi học đạo đó là chưa thấy biết rõ ràng, đã sa đà vào việc vô ngôn, hoặc không cần khái niệm, hoặc chỉ cần biết thế thế, thấy thế thế… là đã cho rằng mình ok rồi. Lỗi này xuất phát lớn từ không chịu đọc Kinh Sách, không chịu tham khảo trải nghiệm của các bậc Giác ngộ, mà tự cho rằng an an là được, không suy nghĩ gì nhiều là được, mình tự là thầy của chính mình là được. Nhưng trạng thái mơ hồ, không rõ ràng này được Phật định nghĩa rõ ràng là Vô Ký – nghĩa Hán Việt miêu tả rất đúng ở việc không có sự ghi nhận.

Chúng ta hiểu đơn giản như thế này: trừ khi chúng ta bị tật ở các giác quan ở ý là down (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) thì chúng ta mới không có sự nhận biết thế giới (được mô tả dưới 6 dạng là sắc (hình ảnh), thanh (âm thanh), hương (mùi), vị, xúc (chạm), pháp (thông tin khác). Vậy khi chúng ta sống, hoàn toàn bình thường, thì sự nhận biết này là hoàn toàn đang diễn ra, đang có mặt. Nhưng vì chúng ta bị bận bịu, bận bịu nhiều thứ, miên man nhiều thứ nên không nhận biết rõ chúng có mặt từ đâu, như thế nào, khiến tâm ta lại có những phản ứng, suy nghĩ tiếp theo, hành động tiếp theo như vậy.

Những thứ rất cụ thể, đến từ 6 giác quan chúng ta còn mơ mơ hồ hồ thì những khái niệm trừu tượng hơn như thiền, như tâm giải thoát, như tuệ giải thoát, như giác ngộ, như Niết bàn làm sao chúng ta có thể hiểu. Mà lại quy chụp chúng tất cả thành thiền là không suy nghĩ, giải thoát là không nắm nắm giữ, giác ngộ là hiểu biết mọi thứ về thế giới, Niết bàn là một cõi nào đó… Sự an an mà chúng ta đang có cho rằng đó là thành tựu, cho rằng đó là đích và dừng lại an trú ở đó.

Nhưng thực tế có phải vậy không? Thật sự cái gì cũng phải lên đến đỉnh, thật rõ ràng, cụ thể, trước khi bạn có thể bỏ qua tất cả những chúng. Tuệ giải thoát là sự thấy biết rõ ràng mà không dính mắc, chứ không phải là không thấy không biết rồi kệ nó thôi, nó là chuyện đâu đó. Phật nói rất rõ ràng đối với một người đạt giải thoát là Tâm giải thoát, Tuệ giải thoát chứ không chỉ riêng cái tâm an an là được.

Hãy kiểm chứng trong thực tế cuộc sống: nếu đưa cho bạn rổ đồ và bạn không thể sắp xếp chúng, phân loại chúng thì Tuệ bạn có nó ở đâu? Khái niệm 5S của người Nhật là một bài học rất hay cho việc rèn luyện chúng. Thật sự, bạn nói hay, nói trời nói biển hay như thế nào chăng nữa, nhưng Chân Pháp không xa rời Thế gian pháp. Nếu đời sống của bạn bất ổn, mọi thứ tùm lum, không có sự minh triết trong công việc, quản lý thời gian và công việc không hiệu quả, thì tôi nghi ngờ về con đường đạo của bạn.

Vẫn nhắc lại, không phải tốt đời đẹp đạo mà là Tốt đời nhờ Đẹp đạo. Nếu bạn là một người tu tập tốt, chắc chắn sẽ có một đời sống tốt. Nếu bạn đã không chọn xuất gia, cho rằng đời sống xuất gia nghèo nàn pháp, chọn thế gian để nhiều pháp cho tâm mình đối diện thì hãy làm cho thế gian của bạn thật tốt, trước hết là không gây phiền não cho mình và cho người. Chứ không phải, đó là kiểu của tôi, đó là kiểu của người giải thoát, ai phiền não kệ người ấy. No no no. Bạn đã đang để bản ngã làm mờ mắt và che lối.

Túm lại, khi bạn tự cho rằng mình đang ổn, thì tôi có viết và nói ra bao nhiêu cũng khó lòng chọc thủng được bản ngã cố hữu của bạn.

Thôi thì lại uống trà vậy, bạn có thể cảm nhận đủ 8 loại giác quan một cách rõ ràng mà giới khoa học trà đưa ra thì cũng gọi là trên con đường đắc đạo rồi.

Tưởng

Cái bức ảnh này hay cực

🥰
🥰

Trong đời sống:

– Nếu bạn là một người biết chọn lọc, sắp xếp các thông tin, bằng việc là bạn có title, có kế hoạch, có mục tiêu, có quy trình thì bạn dễ dàng nhanh chóng lấy được thông tin mình cần cho việc giao tiếp, làm việc…

– Nếu bạn là một người tư duy tốt, bạn sẽ dễ dàng kết nối các thông tin với nhau, từ đó mà lập luận, suy luận, logic… đưa ra giải pháp, phương pháp để giải quyết vấn đề

Trong đạo:

– Nếu nói tới một vấn đề gì, bạn cũng suy ra hay còn gọi là từ bụng ta ra bụng người thì bạn sớm chết vì tưởng tượng. Đức Phật trong bài Kinh Kalaka đã viết: Như Lai đã thấy những gì cần thấy, nhưng không có tưởng tượng điều đã được thấy, không có tưởng tượng những cái gì không được thấy, không có tưởng tượng những gì cần phải thấy, không có tưởng tượng đối với người thấy.

– Nếu bạn cho rằng Tưởng này là ta, của ta; Thức này là ta, của ta: tức là cho rằng các hiểu biết, các thấy biết của mình là đúng thì trong đời sống gọi là tranh cãi, bảo thủ, trong đạo gọi là chấp thủ, bản ngã.

->>Nếu bạn có thể quan sát được đám mây mù này thì nói ít, làm ít mà vẫn hiệu quả; tu tập mà thấy nó sớm thì giải thoát sớm. Ahihi.

Xoay tạo

Thấy bức tranh mà thấy cả khoảng trời 😄😄

Khi tôi học vẽ buổi 1, mà mọi người cứ tưởng tôi đã từng cầm bút và hý hoáy nghịch ngợm từ trước đó… Có rất nhiều thứ tôi bắt tay vào làm rồi lại ngừng ngay hoặc sớm. Có người cho rằng tôi không kiên trì, biết nhiều mà chẳng biết gì. Nhưng với tôi chúng đơn giản là các trải nghiệm.

Tôi chẳng thể kiếm tiền giỏi như các nhà tài phiệt hoặc cũng không trở thành những nhà nghiên cứu, sáng tạo vì đơn giản có những thứ sẽ không bao giờ đánh đổi. Tôi cũng không mong trở thành hay lấy ai đó làm tấm gương để phải giống như vậy vì mỗi cá thể có một cá tính riêng và một vẻ đẹp riêng. Chỉ có duy nhất một thứ tôi theo đuổi đó là khám phá tâm mình, cái sự nắng mưa, lúc nóng lúc lạnh của nó vậy.

Nhưng có một thú vị, khi bạn nhạy cảm với tâm mình, cũng là lúc bạn nhạy cảm với tâm người và cả thời cuộc. Trước đây, vì sự nhạy cảm đó mà tâm mình bị xao động theo, cũng như sự xao động của thị trường làm các doanh nhân phải loay hoay và lúng túng vậy. Nhưng khi sự khám phá đó đủ sâu, bạn sẽ giống như biển sâu vậy, sóng cứ vỗ bờ thôi.

Ngày nội thất lên ngôi, doanh nghiệp tôi 40 từ khóa top1, tôi mở xưởng mộc của riêng mình. Khi các xưởng mộc đua nhau giảm giá để cạnh tranh, tôi quay phắt sang chỉ làm ốp tường gỗ chỉ sau 1 đêm làm tất cả từ thợ đến nvkd, tke bàng hoàng. Rồi khi đang làm thi công ốp gỗ hội trường, phòng nghe ở giai đoạn đỉnh cao, lại quay phắt sang chỉ tư vấn, hướng dẫn thi công và phân phối vật tư vì giai đoạn đó các đơn vị thi công đua nhau giảm giá thi công.

Tôi không đợi có dịch bệnh, hay chiến tranh, hay kinh tế suy thoái mới thay đổi phương thức kinh doanh. Có thể doanh nghiệp tôi đến giờ vẫn hoàn toàn nhỏ bé, siêu nhỏ bé. Nhưng cái cơ bản tôi luôn làm chủ được thị trường, làm chủ được thời gian và công việc. Không giẫm chân lên ai, không phải giành giật tranh cướp miếng bánh của ai bằng những mưa mô, toan tính.

Còn bạn, bạn có sẵn sàng xoay tạo không? Nhiều trò chơi mới đều sẵn sàng để bạn chơi. Nhưng trò khó nhất và vẫn nên là bắt đầu trước hết đó là: khám phá tâm mình.

Nếu bạn tìm đến các trung tâm thiền, nhóm thiền, hay các bộ môn tâm linh với hy vọng giải quyết được điều gì đó nơi thân tâm mình; hay để thỏa mãn sự tò mò xem nó thế nào, có cái gì hay, cái gì hợp, cái gì đúng không; hay phương pháp đó có đạt được cái này, cái kia không… thì tất cả những điều đó chỉ là “sự ngoài da”. Bạn không thể đi sâu vào bên trong. Bạn không thể chạm tới Sự thật. Vì tất cả đều bị chặn ngay ở cái bạn hy vọng, cái bạn tò mò, cái bạn mong thỏa mãn, cái bạn mong đạt.

Cũng như khi thưởng một ly trà. Bạn so sánh trà này ngon hay dở hơn trà kia, trà này đắng hay chát hơn trà kia, trà này tốt hay không tốt hơn trà kia, trà này rẻ hay đắt hơn trà kia… thì bạn sẽ không bao giờ chạm được vào mùi vị của trà. Tất cả đã bị chặn lại nơi cái “cho là”, “cho rằng”, cái tưởng như là biết… của bạn.

Vô Tứ – là để bạn hãy bỏ lại ngoài cửa quán tất các tri kiến, kinh nghiệm, kiến thức cá nhân của bạn, để có thể cảm nhận và thưởng thức trọn vẹn nhất từng ly trà trên tay.

Cùng khám phá trà Xuân của Vô Tứ. Chúng tôi dâng lên bạn không chỉ là hương vị của các loại trà, hương vị của mùa xuân, của đất trời lắng đọng, mà còn sự tự khám phá, trải nghiệm sâu sắc nhất.

Bản ngã

Hành trình của một bông hoa

Dù đẹp đẽ cũng tới thời rụng xuống, hóa thành đất mùn

Nắm giữ hay buông bỏ

Muốn hay không muốn

Rốt cuộc vẫn là tư tưởng của bản ngã vậy

Nhầm lẫn đáng yêu

Những sự nhầm lẫn đáng yêu

🌸 ngây thơ của trẻ con và hồn nhiên của bậc tu hành

🌸 trí của thế gian và tuệ của sự giác ngộ

🌸 hạnh phúc của sự đầy đủ thỏa mãn theo bản ngã và phúc lạc của sự rỗng không chẳng có gì