Tôi chọn lên núi ở

Tôi chọn lên núi ở
Nơi gió núi đại ngàn
Chen reo trong sương sớm
Cùng nhạc suối miên man

Tôi chọn lên núi ở
Nơi nắng cháy mưa rừng
Hòa trong hoa trong lá
Bản tình ca không ngưng

Tôi chọn lên núi ở
Nơi sao Hôm sao Mai
Gần trong tầm tay với
Như mắt hiền của ai

Tôi chọn lên núi ở
Ngày thảnh thơi hái rau
Đêm ngắm ngàn sao sáng
Chẳng muộn phiền mai sau

Tôi chọn lên núi ở
Đâu trốn chạy trần gian
Chỉ là không còn vướng
Chuyện hồng trần hợp tan

Tôi chọn lên núi ở
Nơi tôi tìm thấy tôi
Nơi ngày ngày tháng tháng 
Bình yên êm đềm trôi

Bố thí đời tôi

Tôi bố thí đời tôi
Cho nắng hồng thêm ngọt
Cho mưa về trong mát
Cho gió mềm yêu thương

Tôi bố thí đời tôi
Cho đại ngàn nứt suối
Cho khe chảy thành dòng
Cho biển khơi mênh mông

Tôi bố thí đời tôi
Cho ruộng đồng xanh tốt
Cho lúa chín nặng cành
Cho trái ngọt thêm căng

Tôi bố thí đời tôi
Cho em thơ ngoan giấc
Cho mẹ hiền yên vui
Cho đượm nồng bếp lửa

Tôi bố thí đời tôi
Cho ánh mắt rạng ngời
Cho nụ cười tươi mới
Cho ngọt ngào trên môi

Tôi bố thí đời tôi
Dù chỉ là chút thôi
Cũng đủ ươm mầm sống
Làm xanh tươi cây đời

Quán pháp

Tự nhiên nóng trong người, tự dưng thấy khó chịu, tự dưng yêu, tự dưng ghét… Những cái bạn không thể giải thích và đổ cho nghiệp lực trong quá khứ. Bạn nói: không muốn nhưng nghiệp lực cứ lôi bạn đi, đau đớn trên thân xác bạn. Buông lỏng và nuông chiều nó khiến thân trượt dài trong các tà niệm.

Làm thế nào để đoạn trừ?

Một hành giả không chỉ đoạn trừ các nghiệp xấu do các ý niệm, câu nói, hành động trong kiếp sống này, ngay tại thời điểm này mà còn phải đối diện với các nghiệp quả mà mình đã lỡ gieo trồng từ đời sống quá khứ (thời gian lâu trước đó, kiếp sống trước đó). Khi giữ chánh niệm trong thân, khẩu, ý là hành giả đã có thể giải quyết được một phần vế đầu.

Đối với nghiệp lực từ quá khứ, nhất là những nghiệp nặng, sát hại nhiều, thề nguyện sâu sắc, lấy trộm cắp mà không trả… Đến khi bung quả trổ cành thì thật sự là đau đớn cả thân lẫn tâm.

Nhưng việc đầu tiên hành giả cần là giữ bình tĩnh. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp nghiệp lực của mình, đã cuống cuồng như thế nào, đã sợ hãi như thế nào… Vì thực sự hoang mang. Mình không nghĩ và chưa từng nghĩ điều đó nó sẽ xảy ra nhưng giờ nó đã xảy ra, sờ sờ đó. Việc đầu tiên vẫn khẳng định lại là bình tĩnh. Bình tĩnh để nhận diện các sợi nghiệp, sợi niệm nó đang đâm trổ trong tâm mình. Giống như một hạt mầm, được gieo trong đất, đến ngày, đến tháng nó sẽ hiển nhiên bung mầm. Vỏ quả hồ đào bị vỡ, những hạt mầm cựa mình, tách đôi. Những lá non xanh đầu tiên bắt đầu nhú.

Có những hành giả khi gặp việc này, sẽ làm bằng cách phủ thêm đất lên, để hạt mầm tiếp tục chưa chui ra khỏi được mặt đất. Nhưng càng phủ đất lên, lớp đất càng dày, hạt mầm càng đau đớn, càng tìm cách chui lên, vì nó đã trổ, nó không thể không lớn, nó không thể tiếp tục dừng lại. Mọi kỹ thuật bên ngoài tâm bạn đang thực hành như thiền, chú, cúng, cầu… đều thuộc một trong hai việc này: đắp đất hoặc cấu ngọn.

Có những hành giả thì sẽ phạt, đưa tay cấu đi những lá non đó. Có những loại hạt như con rắn nhiều đầu, cấu cái này nó trổ mầm khác. Có những loại hạt, cấu lá non, nó không trổ tiếp nhưng sẽ nằm đó, chờ ngày bung lên tiếp.

Việc thứ hai là chấp nhận hạt mầm đó mình đã gieo, nhận diện được duyên khởi mình đã tạo và tĩnh lặng ngắm nhìn những lá non xanh đó chồi lên, đâm cành, rẽ nhánh.

Tại thời điểm khi hành giả thừa nhận bạn đã gieo hạt mầm thì là lúc cần sám hối về điều đó. Nhận lỗi đó là của mình. Ý thức duyên khởi đó là mình tạo, từ giờ không lặp lại, hay gọi là tác ý, gieo mầm như vậy nữa. Hành giả có thể đọc kinh sám hối nếu theo Phật hay đến nhà thờ sám hối nếu theo TCG.

Và sám hối kèm với tha thứ. Tha thứ cho tất cả lỗi lầm của người hay của chính mình dù vô tình hay cố ý. Sự tha thứ dành cho người vẫn dễ dàng hơn sự tha thứ dành cho chính mình. Nhưng bạn cần phải tha thứ cho chính mình. Chỉ khi bạn tha thứ, các sợi nghiệp mới tách khỏi tâm thức của bạn. Giống như mầm cây bây giờ bạn bứng nó ra khỏi mảnh đất của vườn nhà.

Việc thứ ba là biết ơn. Biết ơn sẽ gồm cả tri ân và yêu thương. Hành giả cần biết ơn vì nghiệp lực đã trổ, để cho mình biết mình đã từng mắc lỗi lầm như vậy và sẽ không tái diễn. Cũng cần biết ơn đó chính là sự nhắc nhở cây mầm của mình nếu không chăm sóc đúng sẽ có sâu, và không thể đậu quả ngọt. Sự biết ơn này xuất phát từ sự tri ân sâu sắc từ trái tim yêu thương thuần khiết của bạn. Giống như điều đó là một ân huệ lớn lao, đầy cảm xúc.

Nếu bạn không biết ơn và yêu thương các nghiệp lực đã trổ. Mà lại đón nhận nó trổ trong tâm thức của mình. Thì đó chính là sự trượt dài của tâm và thân. Bạn sẽ lao vào các cuộc tình ái mà bạn bảo tình yêu sét đánh. Bạn sẽ lao vào sự nóng giận mà bạn sẽ bảo đó là không kiềm chế được. Bạn sẽ lao vào những con đường kiếm tiền phi pháp mà bảo ma chi, quỷ dẫn lối. Không có ma quỷ bên ngoài, chỉ có chính bạn đang tạo ra một tâm ma để thỏa mãn sự thoải mái của tâm và thân mà thôi.

Tại thời điểm biết ơn và yêu thương, cây nghiệp của bạn đã mọc ở một mảnh vườn khác không phải tâm thức bạn. Tại mảnh vườn đó, bất kể nghiệp lực gì, những hạt mầm mọc lên cũng nảy nở muôn ngàn đóa hoa. Hoa của sự hối lỗi, hoa của sự tha thứ, hoa của sự biết ơn và tình yêu thương.

Các tầng nghiệp của quá khứ đều dày chồng chất. Các hành giả hãy từ từ chiêm nghiệm và hoan hỉ đón chờ vườn nghiệp của mình đơm hoa khoe sắc.

P/s: bài viết theo trải nghiệm cá nhân, không có đúng sai

Nghiệp hành

Khi các nghiệp lực bắt đầu cắn xé tâm tư bạn và thể xác bạn, sự đau đớn, bứt rứt, khó chịu,… với phi hữu khiến bạn không biết đằng nào mà lần. Sự giằng co, người bạn như tách làm hai và chúng bắt đầu đánh nhau. Những vọng tưởng như những cụm mây đen cứ phi thẳng vào tâm trí và cả thân xác bạn. 
Không có đúng, không có sai. Nhưng không thể để các sợi nghiệp dẫn dắt bạn đi được. Thầy tôi bảo, phải để tưởng chuyển thành hành, tại đó thấy nhân và quả cùng sinh cùng diệt. Thật không hiểu, nhưng thành tựu về thất giác tri là sự khổ hạnh về tâm chứ k chỉ là sự khổ hạnh về thân. 
Không nhớ đã bao nhiêu ngày mình đấu tranh với nó, lần nào mệt quá xong cũng ngủ thiếp đi. Ban ngày thì mê mệt, đêm thì mê man. Đau đớn mấy, khó chịu mấy, cũng cần phải vượt qua. 
Ta không chối bỏ nhưng cần gạt bỏ những gì không phải là chân tính để tìm về cái chân như thuần khiết, trong sáng.

Tham ái

Bạn thích nó mà.

Bạn đáp lời: Vì tôi thích mà. Vì nó tốt mà. Vì tôi thấy thoải mái khi làm điều đó mà. Vì tôi thấy tôi là tôi khi làm điều đó mà.

Khoan hãy bàn tới Quả sau chuỗi nhân duyên bạn gieo. Bàn tới việc trước tiên bạn thích vì:

Bạn thích vì bạn thấy trái tim mình rung động.

Bạn thích vì bạn thấy nó phù hợp với những gì bạn từng mơ ước.

Bạn thích vì nó đúng với các tri kiến của bạn.

Bạn thích vì nó có một điều gì đó rất đặc biệt bạn không lý giải nổi.

Bạn thích vì nó có thể là tiền đề cho những tương lai sau này. (Ví dụ bạn thích tiền vì tiền sẽ giúp bạn được hưởng thụ. Bạn thích anh ấy vì anh ấy sẽ là người đàn ông làm bạn hạnh phúc.)

Tất cả, tóm lại bạn đang thích vì một lý do nào đó, kể cả lý do đó giải thích được hay không giải thích được. Lý do đó thuộc hiện tại, tương lai, quá khứ hay thậm chí cả tiềm thức. Lý do đó thuộc thân, hay thuộc thọ (cảm giác) hay thuộc tưởng (kiến thức).

Tôi vốn là đứa, thích thì làm, không thích có dát vàng cũng không làm. Thích thì gặp, không thích thì có dát vàng cũng không gặp. Và tôi thường gân cổ lên: vì thích mà, thích hay không thích chẳng cần lý do, nên tôi hiểu rất rõ.

Nhưng đằng sau cái lớp vỏ thích hay không thích đó, tất cả đều là một trong những lý do trên. Tâm thức bạn thực ra ngay khi chạm vào đối tượng, nó liền khởi lên một chuỗi các phép so sánh, i như máy tính tìm gương mặt tội phạm trong kho dữ liệu vậy. Nhưng bộ não con người là 1 cái CPU tốc độ cao cỡ i50-100, nên việc so sánh hay load dữ liệu bạn đó nó nhanh đến mức bạn không thể nhận ra. Và khi dữ liệu trùng với thích, hay không thích, hay trung gian, lập tức enter và báo hiệu cho bạn bằng một thứ rung động trong cơ thể bạn, tâm trí bạn… báo hiệu cho bạn đối tượng đó là thích hay không thích hay bình thường. Và lúc đó, tay chân, mồm miệng mắt mũi…thậm chí cả các bộ phận khác đều hoạt động theo cơ chế lập trình cho thích là thế này, không thích là thế kia…

Ai ai cũng lựa chọn thích.

Tôi thích anh ấy nên yêu anh ấy.

Tôi thích việc đấy nên tôi sẽ làm việc đấy…

Đơn giản vì thích mang lại cho bạn những vị ngọt theo logic của bạn là nó sẽ nảy sinh. Tôi thích anh ấy nên bên anh ấy tôi sẽ hạnh phúc. Tôi thích việc đấy nên tôi làm nó có kết quả tốt nhất.

Nhưng ai cũng đều có trải nghiệm rằng: ở bên một người mình thích chưa thể là hạnh phúc, làm một công việc mình thích chưa thể đem lại kết quả tốt. Nó còn cần rất nhiều các yếu tố khác nữa. Nhưng bạn lại sẽ nói, tiền đề là thích.

Vâng, vì cái tiền đề là thích nên rất nhiều câu nói giá mà. Và rất nhiều sự thay đổi theo thời gian cái kho dữ liệu thích hay ghét của bạn nó thay đổi tăng giảm theo. Đơn giản vì bạn chưa nhận biết, nhìn nhận đối tượng như thật là, như cái vốn có của nó. Bạn vẫn đang dùng tâm biết ý thức để đối diện, phán xét hay so sánh đối tượng để cho mình cái quyền thích hay không thích. Chính nó là nguồn cơn của chuỗi nhân duyên sai lầm về sau.

Kho dữ liệu thích hay không thích của mình dần dần đang chuyển hết về trung dung mất rồi, hic…

Ngộ được tới đây. Viết tới đây. Còn tại sao, nó là nguồn cơn của sai lầm thì để viết sau… Thấy đó, biết đó mà chưa rõ ràng được. Đơn giản là từ giờ thấu hiểu câu: đừng làm việc đó vì thích nữa, làm đơn giản là làm thế thôi

Vô đề

VĐ1

Tịch mịch Huyền Không thanh thanh vắng
Tâm tư sâu lắng với non cao
Đời còn chìm đắm chiêm bao
Lạc trong cõi mộng khi nào tỉnh đây?

VĐ2

Em trốn gì sau cánh cửa thiền môn
Tìm chốn nương thân phàm khi trái gió
Tâm chưa buông bao điều chưa gạt bỏ
Liệu có thanh nhàn chốn thanh tịnh được không?

Thật – Giả

Sau lớp xiêm y ấy
Em để lộ điều gì
Đôi vai em đầy đặn
Hay bầu ngực căng tròn
Làn da em trắng mịn
Hay một bờ eo thon
Anh thẫn thờ ngắm nghía
Hay đưa tay vuốt ve
Chỉ một cái chạm khẽ
Đưa ta vào đê mê

Sau lớp xiêm y ấy
Anh hẳn sẽ không thấy
Một trái tim biết đau
Một tâm hồn khao khát
Anh chạm vào thẳm sâu
Nhưng… nào có thể đâu
Thế giới đầy trần trụi
Dẫu ta có trần truồng
Người cũng không thể thấy
Tâm ta như giọt sương

Giọt lệ nào còn vương
Trên mi em lóng lánh
Yêu thương nào mong manh
Nơi trái tim trống vắng
Chỉ có tâm bình lặng
Mới có thể thấy ta
Có thể chạm vào da
Mà như là không chạm
Có thể làn môi ngậm
Mà như là đóa hoa
Chỉ như thế đôi ta
Tuy hai nhưng là một

Sau lớp xiêm y ấy
Anh đã thấy điều gì?

Tình dục vi diệu

Mấy nàng rảnh chuyện, ngồi tán gẫu. Rồi tất cả cười ngặt nghẽo khi nghe kể có người 23 tuổi mới biết trẻ con không phải sinh ra từ rốn.
Chúng càng cười lớn hơn khi thế kỷ 21, chị gái 8x đó vẫn tôn thờ lý tưởng của việc quan hệ nam nữ: nói không với quan hệ ngoài vợ chồng, tiền hôn nhân, qua đường, tình một đêm…
Rồi chúng tò mò: thế chuyện xảy ra với anh thì chị ấy đối diện thế nào?
Uhm. Đầu tiên thì sốc, tim đóng băng luôn ý chứ. Sau rồi thì học cách đối diện và tha thứ cho người khác. Nhưng có lẽ biện pháp dễ nhất, là đơn giản thấy mình không phải người phàm trần, và nếu không là người phàm thì không nên so sánh.
Haha. Kiểu tự cho mình là như thánh nữ ấy á.
Uhm. Không phải là người đó sợ tình dục, hay ghê tởm, hay gặp một biến cố tình dục nào. Mà đơn giản, người ta đã xây dựng cho mình một hình tượng lý tưởng.
Tình yêu dù có yêu nhau đến chết đi sống lại, dâng hiến cả linh hồn thì cũng không có nghĩa nó phải bao gồm cả tình dục. Ngược lại, tình dục theo nghĩa là thăng hoa, lên đỉnh cũng không có nghĩa phải có tình yêu trong đó. Tình dục với cô ấy chỉ đơn giản là việc duy trì nòi giống, không hơn không kém.
Mọi lý thuyết tình dục như bữa ăn, là nhu cầu cơ bản đều không đúng với cô ấy. Nào là tình dục để duy trì nhan sắc, để tạo nên sự rạng rỡ của một người đàn bà, thì dường như chúng đều không đúng.
Vậy tại sao như vậy ạ?
Chúng tò mò nghe kể về cái thứ tình dục vi diệu.
Chỉ có người trong cảnh mới thật sự thấu hiểu được cảnh giới này. Khắp đất trời như ngàn cánh hoa đào tuôn rơi. Những dòng nước mát, thanh khiết như cam lồ tuôn chảy khắp thân, tâm. Và một cảm giác run rẩy, rung động toàn thân để có thể cho ta lên một tầng khác về mặt năng lượng, kết nối. Khuôn mặt người kia đẹp như vầng trăng trong đêm tối mờ ảo. Thực mà hư, hư mà thực. Dục mà tình, tình mà dục.
Oa oa. Thật vậy ư?
Đúng vậy, và tình dục vi diệu của các bậc tiên nhân đó khiến cho người phàm trần khao khát. Người ta nghĩ ra đủ chiêu trò, kĩ thuật, tần suất để có thể có nó. Cái dòng nước cam lồ, thanh mát đó mới được gọi là tiên dược cho loài người. Nhưng thật sự, người bình thường, dù có dùng kĩ thuật tới đâu đi chăng nữa cũng không thể có được thứ đó. Họ nhầm lẫn với thứ dịch của cả hai phái. Không hề, nó rất trong, mát lạnh, và nó không chỉ chảy ra từ bộ phận nam nữ, nó chảy tràn khắp cơ thể của hai người. Và cái ánh sáng nó bao phủ khắp hai cơ thể đó như ánh sáng của trăng đêm rằm. Được tắm trong cái ánh sáng đó như gột rửa hết các thứ bụi bẩn, cảm xúc tiêu cực, nỗi đau… của cuộc đời. Buồn cười là con người ta cứ nghĩ tình dục như nhu cầu, là bữa ăn, để rồi cứ ngày ngày ăn các bữa ăn chán ngắt. Dù có thay đổi cách chế biến thì vẫn là thứ nguyên liệu đấy. Rồi người ta nghĩ phải thay đổi người quan hệ, nhưng nó cũng vẫn là nguyên liệu đó được nấu trong một cái nồi khác mà thôi.
Thứ tình dục vi diệu này quý như nhân sâm, và chẳng cần ăn nhiều. Vì một lần chạm được vào nó, là có thể trẻ ra cả năm tuổi, khi mà các mạch ngầm của xác thịt này được khai mở, được tắm mát, được gột rửa thì đâu có cần nhiều đâu.
Thôi, sơ sơ cho biết. Kể kĩ ra thì lại ối kẻ thèm thuồng và đi tìm cho kì được.
Rồi chúng gật gù. Cô ấy chạm tới thứ tình dục đẹp như những bông sen giữa cái hồ bùn tanh nhơ đó, thảo nào cô ấy chẳng thiết tha gì phàm tục là phải rồi. Mọi lý thuyết tình dục phàm trần đúng là bị bẽ gảy. 🤣🤣🤣
P/s: Thực hành á 🤣🤣🤣. Việc đầu tiên là tâm thức của những người thực hành. Nếu người ta chỉ đơn giản coi đó là nhu cầu sinh lý, coi nó là nghĩa vụ thì nó chỉ có thế thôi. Thô thiển và trần tục. Khi người ta coi tình dục là cảnh giới cao nhất của tình yêu, trân trọng người kia như thánh nữ và nam thần, dâng hiến cả thể xác và linh hồn cho cuộc hợp hoan đó thì mới đạt được trạng thái như vậy.

Sau đó người ta phải bỏ được hết bản ngã của mình khi giao hoan. Bình thường sách vở chỉ nói tới việc bỏ đi các áp lực, công việc, con cái,… mà không biết là còn bản ngã ở đó: bản ngã đạt mục đích gì đó, chinh phục, khám phá, ngay cả để có con, hay ngay cả để thỏa mãn cái cảm giác khát khao của cơ thể. Phải vượt qua cái khát khao của xác thể mới có thể tới cái vi diệu trên. Ngta cứ nhầm rằng đạt cực khoái là cực khoái, mà k biết là cực khoái đó mới chỉ là cực khoái của xác thể. Còn cực khoái của linh hồn thì k ai biết. 🤣🤣🤣

Cảnh giới thiền trong dục. Nó vi diệu như vậy đó nên người ta mới đam mê nó. Nhưng mà ứ biết cách. Khổ thay. Mặt khác, lại cứ bị kẹt cứng trong khoái lạc xác thịt mà không đi qua được nó để đạt được cái cao hơn. Chính vì thế mà nó mới bị ngăn cấm như một thứ tà đạo vì nó kìm chân của các kẻ tu hành. Mà không hiểu rằng, có dục mà đi qua được dục, không bị vướng vào dục thì kẻ đó đã tới một cảnh giới mà không phải mấy ai cũng làm được.😍😍😍

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang ngủ