Yêu tổ quốc, yêu đồng bào
Đang ở chỗ nào ở yên chỗ đấy
(bài này không viết về bệnh dịch, mượn cảnh để mọi người dễ
thấy)
Mọi người hẳn ai cũng hình dung sự loạn cào cào của mấy ngày
nay. Người từ ngoài nước đổ về trong nước tránh dịch. Người trong nước thì lo
ngay ngáy, bảo người nước ngoài ở yên đó là ok, đi lại còn nhiễm bệnh hơn. Hoặc
thậm chí lên án những kẻ lén lút đi lại trong nước gieo rắc mầm bệnh như BN34.
Mọi sự xáo trộn, không chính thống, không đúng quy luật sẽ gây ra những hậu quả
mà ai cũng đã thấy.
Lại nói về thời xưa, Khổng Tử có đưa ra cái thuyết Chính Danh:
Vua phải có dáng vẻ của vua, thần phải có dáng vẻ của thần, cha phải có dáng vẻ
của cha, con phải có dáng vẻ của con, người lãnh đạo phải có dáng vẻ của người
lãnh đạo, cấp dưới phải có dáng vẻ của cấp dưới. Có như vậy gia đình mới hòa mục,
quốc gia mới thái bình. Vì vậy nếu trong một xã hội mà ai cũng làm đúng với cái
danh của mình (tức Chính danh) thì xã hội làm sao có loạn lạc, làm sao có nhũng
nhiễu. Cái thuyết này nghe thì mới nghe thì thấy nói về vị trí của mỗi người
trong xã hội, nhưng chung quy vẫn là đúng vị trí, đúng quy luật.
Gần hơn nữa là sức khỏe của những người bị mắc Covid 19. Chưa có
vac-xin, chưa có thuốc chữa. Tất cả chỉ trông chờ vào hệ miễn dịch. Bạn hoảng
loạn hay lo lắng không thể khỏi. Bạn chạy nhảy khắp nơi không thể khỏi. Bạn tìm
thuốc nọ thuốc kia không thể vì cơ bản là không có. Hay nói gọn là không có yếu
tố bên ngoài nào làm thay đổi việc bạn khỏi bệnh lúc này, tất cả chỉ có bạn,
duy nhất là bạn, và cách duy nhất là bạn nghỉ ngơi, để cơ thể tự miễn dịch. Bạn
đơn giản chỉ cần là bạn.
Giờ mới là cái tôi sẽ nói về những cái bạn đã từng cho là không
đúng, không phải và chỉ ra những cái bạn đã thực hành chưa tới.
Hầu hết chúng ta muốn khỏe mạnh, nên cái mà chúng ta thường làm
đó là bổ sung các thuốc bổ từ bên ngoài vào, có những người bị bệnh thì hoảng
loạn lên tìm các thuốc chữa. Bổ sung không sai, chữa bệnh không sai. Sai ở đây
là cách bạn tìm đến nó và sử dụng nó. Bạn phó thác cho các loại thuốc bổ, bạn
sợ hãi khi không có thuốc men. Nhiều phương pháp chữa bệnh tự nhiên như luyện
tập Khí công, Thiền, hay để cơ thể nghỉ ngơi thì bạn cho rằng không đúng, không
tin, làm sao có thể. Ví dụ như Thiền, làm sao ngồi im mà có thể chữa bệnh?
Nhưng như trên thôi, thiền chính là việc ngồi im, để cho các nơi trên cơ thể
bạn chỗ nào ở đúng chỗ đó. Tâm trí bạn không bị loạn lên cho rằng chỗ này tốt
hơn chỗ kia, dẫn tới chạy tùm lum từ Âu sang Á, mà k biết rằng, bệnh ở nơi
đường đi hay chính là ở nơi hành vi của bạn đó.
(Tôi không có ý phủ nhận Tây y, mà Tây y là biện pháp cuối cùng,
giống như việc hiện giờ người từ CA đổ về thì chính phủ bắt buộc phải cho họ
vào các khu cách ly).
Không bàn sâu hơn về Thiền, vì một số người sẽ nói rằng Thiền
khó lắm, và cũng nói nó quá lâu để chữa bệnh. Mình sẽ nói sang cách tập luyện
các môn Thể dục, thể thao phổ biến hiện nay: đi bộ, đi xe đạp, chạy,… Những môn
này đều nâng cao sức khỏe, và mọi người đều thấy nó đơn giản, dễ thực hành, và
cho rằng mình đã thực hành đúng. Nhưng cơ bản 99% thực hành không đúng hoặc có
thể nói chưa tới. Ai cũng chỉ chăm chăm tới số lượng, được bao lâu, bao xa. Đã
ai đi bộ mà biết mình đang đi bộ? Đã ai đang chạy mà biết mình đang chạy? Bạn
sẽ cho rằng đây là hai câu hỏi ngớ ngẩn. Nhưng thật sự đó. Khi bạn đang đi bộ
và đang chạy, thì tâm trí bạn đang để ở đâu? Bạn nghĩ tới công việc, bạn nghĩ
tới gia đình, bạn nghĩ tới dịch bệnh, bạn nghĩ tới buổi cãi lộn ngày hôm qua,
hay bạn mơ tới việc đi gặp người yêu tối nay… Tâm trí của bạn nó không đang ở
chỗ nó cần ở: đó là ở nơi bước chân của bạn. Và bạn biết rồi đấy, cái gì không
ở đúng vị trí thì đều sẽ để lại hậu quả, không có tác dụng hay phản tác dụng.
Giờ phần này sẽ sâu hơn, và chúng sẽ thực sự khó hiểu với bạn,
nhưng tôi sẽ cố gắng dùng ngôn từ dễ hiểu nhất để diễn đạt.
Những thông tin ngoài kia, về cơ bản chúng là thông tin và chúng
tồn tại bên ngoài bạn. Nhưng vì bạn có các giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, da
nên bạn có thể tiếp nhận các thông tin đó. Việc bạn tiếp nhận nó, về lý thuyết
sinh học, đó là do các tế bào thần kinh ở mắt, tai, mũi, lưỡi, da đang ghi nhận
các thông tin đó. Đúng ra, ngay từ đầu bạn không nên tiếp nhận chúng, vì chúng
là chúng, bạn là bạn. Nhưng vì bạn là một sinh vật bạn không thể không có sự
kết nối với thế giới. Và khi bạn tiếp nhận, đáng ra bạn nên chỉ để các thông
tin được tiếp nhận này ở nơi các tế bào thần kinh giác quan để ghi nhận nó, để
biết vậy. Nhưng vì nhiều lý do như sinh tồn, quan điểm cá nhân, ý thức xã hội…
những khuân mẫu chủ quan do bạn đặt ra, nên bạn tiếp tục tiếp nhận chúng theo
cách bạn đã lập trình: thế này là đúng, thế này là sai, thế này là tốt, thế này
là xấu, thế này xanh, thế này là đỏ, thế này là vuông, thế này là tròn, là
được, là không được… Và bạn thấy không. Nếu cái gì ở chỗ nào, ở nguyên chỗ đó,
các thông tin được ghi nhận nơi tế bào thần kinh giác quan không bị đưa đi khắp
nơi phân tích, xử lý, tổng hợp, so sánh… thì bạn đâu có đau đầu, điên loạn, sợ
hãi hay thậm chí cả vui thích, sung sướng… lên vì chúng.
Vậy đó, chỉ đơn giản ở chỗ: ngay bây giờ và tại đây, cái gì đang
ở đâu ở đó, ai đang ở yên chỗ nào thì ở yên chỗ đó.