Chẳng có gì hay
Cũng chẳng có giác ngộ
Chẳng có con đường
Cũng chẳng có đích đâu
Còn ồ còn à
Còn tuyệt còn vui
Còn thấy chân như mở ra
Thì cũng như thấy cửa địa ngục
Niết bàn là cái gì
Con đường là cái gì
Tham mê trong một trạng thái
Bám chấp trong một lối đi
Nghĩ rằng ta đã đến
Thì cũng như gió mây
Trôi lững lờ trên bầu trời
Cứ tưởng trời là định
Cứ tưởng trời là tĩnh
Mà cũng chỉ là ảo ảnh vô thường
Do ngã tự đặt ra
Đâu là trời đất bao la
Trong cái vũ trụ rộng lớn này
Đâu là hằng hà sa số
Trong một cõi hư không này
Chẳng có gì hết
Xòe tay ra mà xem
Chẳng có gì hết
Mở mắt ra mà xem
Có gì không?
Không có gì
Ta là ai
Ai là ta
Chẳng là ai
Càng chẳng có ta
Chẳng có con đường
Cũng chẳng có đích đến
Xòe tay ra
Những hạt sương li ti bay đọng lại
Mở mắt ra
Những đóa hoa sớm mai đang rung rinh khoe sắc
Chỉ thế thôi
Ta thấy mình đang thở
Đang sống
Và đang yêu