Nếu bạn đứng ngoài cuộc chơi, cuộc chơi đó sẽ rất thú vị, và bạn cũng cảm thấy rất thú vị.
Nếu bạn tham gia cuộc chơi, cuộc chơi đó trở thành gánh nặng, và bạn trở thành nạn nhân cho thắng thua, được mất. Xa hơn nữa, càng chơi càng thua, càng thua càng hăng, càng hăng càng chơi đi chơi lại.
Có 3 cách mà người ta hay áp dụng hoặc khuyên nhau để đứng ngoài cuộc chơi:
– đó không phải chuyện của mình, việc của mình, không liên quan, chuyện nhà hàng xóm…AQ với thời cuộc
– đủ trải nghiệm, chơi chán, thì sẽ tự dừng
– ngu thật hoặc giả vờ ngu, dẫn tới không biết chơi, nên không tham gia chơi ngay từ đâu
Mới đầu thì cách nào cũng có vẻ hay và nghe chừng đứng ngoài cuộc chơi. Cơ mà, cả 3 cách đều khiến cái tâm lý tò mò, muốn chơi chẳng bao giờ dứt. Hết trò này sẽ đến trò khác, hoặc không chơi được thì cay cú, hoặc không dám chơi nhưng vẫn thòm thèm.
Vậy, áp dụng cả 3 cách có được không, nhưng dưới góc nhìn khác?
– đó không phải là chuyện của mình: người ta hay nói Duyên. Đấy là duyên đấy. Đủ nắng hoa sẽ nở, đủ duyên sẽ yêu thương. Nôm na là mọi thứ xuất hiện đều có cơ duyên của nó, nhiều yếu tố lắm mới hội tụ lên cái hình tướng mà bạn có thể cảm nhận rõ ràng bằng 6 giác quan như vậy. Bạn cũng bé tí trong cái số cơ duyên đó thôi. Có cái này thì có cái kia, không có cái này thì không có cái kia. Bạn chỉ là một mắt xích trong chuỗi đó, turn on hay turn off là do bạn.
– đủ trải nghiệm: dám đối diện với sự thật. Từ sự thật ở đây chúng ta vẫn hay nghĩ là sự thật những gì đang diễn ra, nói về cái bên ngoài. Nhưng sự thật cần được hiểu là cái tâm lý cảm xúc của tâm mình ấy ạ. Ví dụ: thay vì yêu một người, sau cả năm trời mới biết tình yêu nó cũng lãng xẹt, lúc thăng lúc trầm, thì mình có thể dành nguyên một ngày đi chơi rồi sẽ thấy, trong cả một ngày cũng có thăng có trầm. Rồi dành riêng một giờ không làm gì cả, chỉ quan sát tâm lý, cảm xúc của mình với chuyện yêu đương, cũng thấy nó cũng thăng cũng trầm vậy á… Nên thay vì mất cả năm nhận ra một chân lý, thì giờ thời gian rút ngắn xuống một giờ. Rồi vài cái như thế, thấy cái nào rốt cuộc nó cũng có có, không không như vậy là thôi, hết muốn chơi. Như kiểu đi nằm lòng, biết tiểu xảo trong mọi trò game.
– ngu thật: từ việc bạn hiểu mình chỉ là một mắt xích, tới việc bạn nắm được tiểu xảo game, nếu hai cái này bạn giữ rịt, thì đúng là đông phương bất bại. Bạn luôn ngạo nghễ, mỉm cười với sự chiến thắng của mọi cuộc chơi. Cơ mà sau rốt, bạn nhận ra, bạn chẳng là gì cả, có đi tới chân trời góc bể, bạn cũng không thoát khỏi bàn tay của Như Lai. Vậy thì cứ ngạo nghễ cũng để làm gì? Thắng thua, được mất, tranh đấu, thậm chí vơ vét, nắm giữ cũng để làm gì đâu. Cũng chỉ là đói thì ăn, khát thì uống, mệt thì nghỉ.
Bạn đang chơi bao nhiêu cuộc chơi? Và đang nằm trong trò chơi của bao nhiêu thế lực cả hữu hình và vô hình khác? Nếu chẳng thể thấu thì hãy ngồi lại, uống một tách trà, khám phá cuộc chơi của vị giác trước đã nhỉ.