Khóc.
Khi nào người ta khóc. Khi quá buồn? Khi quá giận? Khi quá chán?
Tôi cũng không biết mình ở trạng thái nào trong những trạng thái trên. Chỉ thấy trống rỗng và nước mắt rơi.
Anh nói với tôi: anh tưởng em gần như không biết khóc không nghĩ em lại khóc như vậy, em có biết anh ghét khóc như thế nào không và nhất là nhìn thấy em khóc?
Em đâu có khóc đâu. Đó là nước mắt tự chảy đó. Mà anh có biết anh hạnh phúc thế nào khi được nhìn thấy em khóc không? Từ bé, hay bị đau mắt nên mẹ toàn cấm em k được khóc. Những lúc như thế, em lại trốn vào một góc nào đấy mà khóc một mình. Sau nữa, em không muốn ai thấy mình là người yếu đuối, khóc là một điều gì đó rất kinh khủng như đối với anh ấy nên nếu anh không muốn em sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh. Nhưng anh có biết một điều không? Em toàn khóc một mình và em thật sự hạnh phúc khi có bờ vai của anh để tựa vào và khóc. Anh đừng giận em nhé, đừng ghét em nhé, sau khi khóc em sẽ cười ngay thôi mà và có thể là sẽ hát anh nghe nữa.
Anh cười: còn hơn cả trẻ con.
Nhưng rồi anh cũng k muốn cho tôi tựa vào vai anh. Tôi không biết vì không có bờ vai hay vì lý do gì mà không thể khóc hay đã khóc mà nước mắt k thể rơi.
Thằng bạn thân: mày khóc đi, tao k phải là người ấy nhưng mày có thể mượn vai của tao, mày cứ khóc, khóc cho nhẹ, khóc cho giải tỏa những gì mà mày thấy ấm ức.
Uh. Cảm ơn mày nhé. Mày nói như vậy làm sao tao có thể khóc được nữa.
Đứa bạn thân cùng phòng: thật sự lúc đầu tao không nghĩ là mày biết khóc, suốt ngày ngửa cổ lên trời và hay la mắng linh tinh nữa chứ. Mày đa cực quá đấy. Khóc nhiều như thế hâm đấy. hehe. Như thế không tốt đâu, hãy cố cân bằng mọi thứ thì hơn.
Uh. Nhưng tao có muốn khóc đâu. Mà sao mày biết tao khóc. Tao có bao giờ để cho mày thấy đâu nhỉ?
Trời. Nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì tiếng sụt sịt dù cố gắng bé tẹo của mày. Sao tao lại k biết, chẳng qua không muốn nói, kệ cho mày khóc thôi.
Ừ nhỉ.
Mày ơi, giờ mày có biết tao cần 1 bờ vai, tao cần nghe mày chửi tao khóc là đồ hâm như thế nào không? Có lẽ tao hâm thật mày ơi. Cũng chẳng b vì lý do gì tao khóc. Chỉ thấy nước mắt rơi. Nó lăn qua má, qua môi, vào nơi khóe miệng mặn mặn.
Hôm qua, tao lại sang trường đấy. Tao lại về nơi bọn mình ngày xưa bọn mình cùng ăn, ở, cùng chơi. Lấy lại quyển nhật ký ngày xưa tao viết, đọc lại mà buồn cười, mà ước giá như thời gian đừng trôi, hay đơn giản thôi, ước gì chúng mày ở HN này với tao, để mỗi khi tao buồn lại chạy tới chúng mày mà mượn bờ vai, để nghe chửi đồ hâm. Hay tao nghĩ bọn mày đang ở đây nhé. Ừ. Tao đã thấy rồi. Tao đã thấy bờ vai cho tao tựa rồi. Tao đã thấy đứa nào ý nhỉ chửi tao là đồ hâm rồi. Và đứa nào còn khẽ lau nước mắt cho tao nữa chứ.
😀
Cười nhé.
(Blog cho những người bạn thân nhất của tôi: Nhớ các bạn. Thật sự nhớ. Khóc. Khóc vì một lý do gì đấy và vẫn thấy các bạn đang ở bên.)