Một ngày con tằm nhả tơ
Nong tằm vàng óng
Sợi tơ dài như nỗi nhớ
Vắt ngang guồng quay
Dệt nỗi tương tư
Lời thì thầm nhắc chuyện ngày xưa
Thời gian dài khẽ khàng trôi qua ngàn năm ký ức
Tháng năm mong manh như sợi tơ treo trên đầu khung cửi
Chỉ một chút thôi
Cần sự khéo léo từng nhịp guồng
Gió mang theo những câu chuyện gửi về hư vô
Em níu giữ cả khung trời thương nhớ
Dệt thành mộng
Đem gói thành tấm màn sương
Phủ ngang trời
Che chắn gió lạnh đêm đông
Con tằm khẽ cựa mình nhả tơ
Những sợi tơ vàng óng
Không bận tâm ngày mai hay quá khứ
Đong đầy câu chuyện bên nong tằm
Chỉ là chiếc khung cửi
Vẫn đều đều dệt từng sợi, từng sợi như gió mây