Cõi ta bà cứ ngỡ rất diệu hoa
Nhặt chiếc lá vàng rơi tưởng như là cả khung trời trong mắt
Một ngọn gió thổi qua tưởng như là ngàn lời ca đang hát
Có kịp nhận ra điều gì vừa đến vừa đi?
Cõi ta bà cứ ngỡ chỉ khổ đau
Nhìn giọt sương đậu trên búp non lo ngày mai nắng cháy
Nhìn áng mây trôi vương nỗi nhớ níu thời gian dừng lại
Có kịp nhận ra điều gì đang an trú nơi đây?
Cõi ta bà cứ ngỡ chỉ vậy thôi
Kẻ đến kẻ đi vui buồn qua ngày ngày tháng tháng
Kẻ hững hờ, kẻ lần mò lạc lối, hoang mang
Nhưng cũng có kẻ … chỉ thế thôi…
đứng mỉm cười nhìn nhân gian …
lặng ngắm cõi ta bà,
người người đang bước qua,
đang đến và ra đi rất nhẹ nhàng