Cố quên

Em gối đầu lên những vần thơ
Gối đầu lên những mong manh thương nhớ
Quên những giận hờn buồn vui vô cớ
Quên muộn phiền quên hết những âu lo
Em nhặt lá xếp lên những mộng mơ
Nhặt ký ức xếp lên thanh xuân đẹp đẽ
Quên một cô gái vốn là mạnh mẽ
Quên chính em đang vội vã, mệt nhoài
Em vẽ lên một khoảng trời riêng em
Vẽ lên một tương lai có anh trong đó
Quên hết bão giông đang gầm gào ngoài đó
Quên nắng rát chân ai không trở bước tìm về
Em tĩnh lặng ngắm đường phố ngập hoa
12 mùa đi qua là 12 mùa đong đầy yêu dấu
Biết rằng cố cũng không quên được đâu
Nên đưa tay nhặt lại giăng lên khoảng trời dệt thành sương bay

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website