Anh đừng yêu em như vậy
Đã muộn rồi
Một khoảng trống ngoác ngơ
Sao anh không yêu như ngày xưa còn hò hẹn
Lời nói yêu sao trót lưỡi đầu môi
Anh mải vui bên những hò ơi
Để em lại một mình chênh vênh
Khoảng trống
Mênh mông
Những đêm đông
Vòng tay ai hờ hững
Hay đơn mình gối chiếc
Em không hề hối tiếc
Nhưng mình rất gần mà xa lại thật xa
Em không còn khóc vì những nỗi buồn xót xa
Hay bờ vai còn rung lên thổn thức
Em đã sống một cuộc đời rất thực
Quen với tháng ngày
Với khoảng trống hư hao
Đời người con gái ai chẳng có ước ao
Một người con trai năm tay mình đi qua năm tháng
Và sáng sáng bên những nhành mai trắng
Thả tiếng đàn cất lên những khúc tự tình véo von
Nước mắt dẫu có còn
Em cũng không nhỏ giọt lên những nỗi buồn vui vô cớ
Em gom lại kết thành những thanh âm thương nhớ
Góp lại thành vần thơ
Thả vào những hư vô
Người vô tình nhặt được những mộng mơ
Đem yêu thương đặt vào một bình pha la tuyết
Trắng trong và tinh khiết
Một mảnh trời của em
Em sẽ gieo lên những ngọt ngào ngát hương
Để hoa trái bung mầm trên vô vàn thương nhớ
Để xuân về đất trời rạng rỡ
Mặt trời hồng
Hoa cũng hồng
Trên mi mắt em long lanh