Anh có còn nhớ lần đầu tiên mình cầm tay không? Lâu lắm rồi, em không nhớ nữa. Hay em đã giấu nó vào sâu thẳm ngõ ngách nào? Anh bận rộn có không quên?
Nỗi nhớ là một cái gì đó mà giờ đến giờ em không định nghĩa được. Nếu là nhớ, thì sẽ là nhớ một kỷ niệm, nhớ một hình ảnh, nhớ một con số, nhớ một câu nói… Nhưng nỗi nhớ không như vậy. Không có gì rõ ràng cả. Chỉ là một cảm giác quắt quay, khó chịu ở lồng ngực khiến tim đập nhanh hơn và tự dưng nước mắt cứ lăn nhẹ.
Nỗi nhớ của em cũng thế. Mọi thứ cứ phai nhoà theo năm tháng, không còn hiển hiện nữa. Nhưng nỗi nhớ cứ thế len lỏi mọi tế bào cơ thể và tâm hồn em. Em thật không biết em đang nhớ điều gì, ai, kỷ niệm gì. Chỉ biết cảm xúc là cảm xúc cứ thế đến xâm chiếm trí óc và tâm hồn khiến em có thể bật khóc hồn nhiên.
Có sai trái không khi em cứ đa cảm, chơi vơi với những cảm xúc hư hư thực thực này? Có sai trái không khi bản thể em không thể kiểm soát cảm xúc em.
Em cứ thế. Cứ như nhiều con người đang tồn tại một lúc. Lúc người này ngủ, lúc người kia ngủ.
Bất giác chợt cười. May là giờ này không ai nhìn thấy, không có người sẽ bảo em bj điên.
Ừ, thì điên thật mà.