Chuyện nhân gian

Mưa mùa đông
Những hạt mưa li ti bay trong cái gió lạnh đầu mùa
Se sẽ đọng lại trên mi
Long lanh trên mắt biếc
Nỗi nhớ trải dài trên những con đường ta qua
Trong mắt kẻ đang yêu nhìn đâu cũng là hoa
Trong mắt kẻ đang quên nhìn đâu cũng là màu dĩ vãng
Cỏ úa héo tàn
Những lá vàng còn sót lại trên cây khẳng khiu
Dẫu người có nói yêu ta
Thì hàng cây vẫn hiu hắt, lặng lẽ
Tuổi thanh xuân đã qua
Yêu thương cũng chẳng thể quay vòng
Người nói trồng tặng ta cả một vườn hồng đỏ thắm
Một phút bên nhau bình an còn hơn lỡ hẹn đợi chờ kiếp sau
Lạc nhau đến muôn đời
Cuối cùng gặp lại
Mà người vẫn cứ mỉm cười bảo là do duyên phận
Yêu người
Ta chưa từng một lần ân hận
Chỉ có nỗi nhớ cứ quẩn quanh
Nhắc nhở ta sao dừng lại
Nếu ngày mai trời vẫn không nắng
Và những hạt mưa li ti vẫn bay
Ta nguyện làm gió xua tan đi những đám mây đang che đi mặt trời
Người cười
Nếu không có nàng
Ta cũng nguyện làm cơn gió
Rong chơi khắp tháng ngày
Nàng vì ta mà đứng đợi
Ta vì nàng mà hóa gió mây trời
P/s: sớm mùa đông qua phố, nghe thì thầm chuyện của nhân gian

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website