Cảm hứng sau khi nghe bài giảng của thầy Thắng Trịnh. (Dạo này thơ viết thì ngắn, truyện viết thì dài. Hjhj.)
***
Ngày cửa ngày xưa, ở một khu rừng nơi rất xa, có một cành CỦI KHÔ. Ngày trước, Củi khô có một thân hình vô cùng đẹp đẽ. Nó thuộc một dòng tộc cây cao quý. Cụ của Củi khô là Già rừng, đã mấy trăm tuổi và được các dòng cây khác rất tôn kính. Củi khô sinh ra và lớn lên trong đặc ân đó nên nó rất hãnh diện. Nó ở cao hơn hầu như tất cả các bạn đồng lứa với nó. Nhờ dòng tộc vững mạnh, nó cũng được tiếp dưỡng những dòng chất, dòng nước mát lành nhất từ dưới đất. Và cũng nhờ dòng tộc cao lớn, nó cũng đón nhận được những giọt nắng và ngọn gió trong lành nhất. Củi khô được trang hoàng mình bằng những chiếc lá xanh to bản và những đóa hoa to, những quả trĩu cành. Củi khô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc ấy, những ngày tháng nó sẵn sàng cho đi hết nguồn năng lượng trong bản thân mình để hoa thêm ngát hương và quả thêm căng mọng.
Cũng chính sự cho đi ấy, và cũng vì sự màu mỡ của nó mà nó bị một loài sâu đục thân. Đầu tiên nó có vẻ hụt hẫng và lo lắng, tại sao mình lại đang ngày một khô héo, những chiếc lá xanh thẫm to bản bắt đầu chuyển sang đỏ vàng và lìa cành. Rồi đến lúc nó trơ chọi, chỉ còn thân xơ xác.
– Kìa, ở trên kia có một cành Củi khô to lắm.
– Đâu anh? Cậu nhỏ hơn hỏi cậu lớn.
– Đó. Cành này vừa to, gỗ vừa chắc, lửa chắc chắn sẽ đượm lắm.
Lần đầu tiên, Củi khô được nghe thấy từ LỬA. Mà sao LỬA lại có liên quan tới mình nhỉ.
– Mình trèo lên lấy về đi anh.
– Chắc phải đợi sang mùa BÃO em ạ. Cây to quá và cành cũng cao quá không trèo được. Phải đợi cơn Bão làm nó tự gãy xuống vậy.
– Vâng anh. Lúc đó anh em mình nhớ quay lại đây để đem nó về nhé. Lửa sẽ cháy rất to.
Củi khô lại giật mình về từ Lửa. Lửa là gì và nó có liên quan gì tới mình. Nhưng nó sẽ phải đợi tới tận mùa Bão cơ.
Mùa đông năm nay dài hơn rất nhiều vì Củi khô không còn tán lá che gió, cũng như nó yếu lắm rồi nên không đủ sức ăn dinh dưỡng. Nhưng không một phút giây nào nó không nghĩ tới Lửa. Mùa xuân nhanh chóng qua đi. Trong khi cành cây nào cũng ra xanh, chỉ có mình Củi khô không ra lá. Nhưng nó không buồn, vì nó đang mong mùa Bão tới để được BIẾT Lửa là gì, nó với Lửa có quan hệ ra sao.
Rồi mùa Bão cũng tới. Những cơn gió tạt mạnh qua cánh rừng, nghiêng rạp những tán lá. Củi khô vẫn vươn mình.
– Này anh Củi khô, anh không tránh đi là tôi sẽ làm anh rớt xuống đấy.
– Không sao, tôi mong chờ ngày này lâu lắm rồi .
– Vậy ư?
– Đúng vậy. Tôi muốn BIẾT Lửa là gì.
– Được rồi. Tôi sẽ giúp anh.
Cơn Bão giật mạnh và rắc, Củi khô thấy mình từ từ rơi xuống mặt đất. Một cảm giác thật dễ chịu, trong sự hân hoan, đón chờ.
– Anh ơi. Cành Củi khô đó đây rồi.
– Uh nhỉ. Ba sẽ rất thích đây vì Lửa của nó sẽ cháy rất to.
Củi khô lại nghe thấy từ Lửa và lại háo hức vô cùng xen lẫn sự băn khoăn khó tả.
Hai anh em cuối cùng cũng kéo được Củi khô về đến một ngôi nhà. Ở đó có một cái lán chứa rất nhiều những cành Củi khô như nó. Hai anh em xếp gọn nó lên giá và líu lo bước vào nhà khoe với Ba chúng.
– Này anh, anh từ đâu tới thế? Trông anh to như thế này sao lại bị đi làm Củi.
– À, tôi không may. Nhưng tôi đang rất vui vì tôi sắp thành Lửa.
– Lửa ư? Anh vui sao?
– Uh. Tôi thấy hai cậu bé nói Lửa của tôi sẽ to và lâu.
– Trời ơi. Anh không HIỂU gì cả. Lửa rất là nóng. Lửa có thể thiêu rụi anh và anh chẳng còn là gì cả.
– Nóng ư? Không còn là gì ư? Tôi không biết, tôi không hiểu vì tôi đã gặp Lửa bao giờ đâu.
Nói rồi, nó cũng lo lắng và ân hận khi để Bão giúp nó lìa xuống đất. Nó lại ân hận những ngày tháng làm việc không giữ sức mình để sâu đục thân. Nó ước, nó giá như, nó khóc, nhưng cũng chẳng có nước mắt mà khóc vì nó là Củi khô mà.
– Ba ơi, cành củi khô hôm nay chúng con kiếm được đây ạ.
– Ôi chao, thật là tuyệt. Các con giỏi quá. Lửa của nó sẽ rất tuyệt đây.
Lúc đầu nó chỉ ước mình bé tí như mấy cành củi bên cạnh để ba tụi nhỏ không thấy. Nhưng khi nghe ông khen nó, nó lại thấy vững tâm hơn. Lửa là một cái gì đó theo như nó được giải thích là rất nóng, nhưng ông ấy lại khen nó sẽ là Lửa rất tuyệt. Nó nằm im, trầm ngâm về cái gọi là Nóng và cái gọi là Tuyệt đó.
– Hôm nay mình sẽ dùng cành củi này chứ ba.
– Để vài hôm nữa con à.
– Khi mình làm lễ Tịnh hóa mình sẽ cần tới nó. Nó sẽ cho ngọn lửa tuyệt vời.
Thế là nó lại phải nằm đợi. Lại chứng kiến những tiếng la hét của các cành củi khác. Nhưng nó không sợ. Trong đầu nó, nó đang đón đợi ngọn Lửa tuyệt vời.
– Nào, hôm nay chúng ta sẽ đốt một đống lửa lớn nhé. À, cành củi của các con đây rồi. Ta sẽ đốt nó nhé.
Hai cậu bé tiến lại đống củi, nó vươn mình để hai cậu khênh nó đi như ngày nào.
Cái gì vậy? Nó bắt đầu CẢM thấy nóng. Đúng là nóng thật. Những ngọn Lửa bắt vào cành củi nhỏ và chúng la hét vì nóng. Củi khô cũng hơi sợ. Hóa ra là nóng thật, rồi rất nóng. Nhưng nó vẵm nghĩ đến hai từ “rất tuyệt”. Nó sẽ cố gắng.
Những ngọn lửa lúc đầu bao phủ nó, sau nó nhận thấy, Lửa NHƯ LÀ chính nó. Đúng rồi. Lửa là chính nó. Nó chính là Lửa. Không còn nóng nữa. Ngọn lửa của nó là to nhất, đượm nhất và thật là tuyệt vời. Rồi nó thấy toàn thân nó sáng bừng. Ánh sáng phủ trùm khắp không gian. Một thứ ánh sáng diệu huyền mà nó chưa bao giờ được thấy. Củi khô tan ra, tan ra và hòa cùng ánh sáng.
***
Một số thông điệp truyền tải:
– đừng lãng phí quãng thời gian tươi đẹp để rồi đến khi bị bệnh thì quá muộn
– nghịch cảnh lại là một cơ hội để chúng ta giải thoát
– tất cả phải tự mình nỗ lực chứng ngộ qua các tầng: BIẾT, HIỂU, CẢM, NHƯ LÀ
– chỉ cần biết đích đến thì hãy vững tin bước, kiên trì thực hành cuối cùng rồi cũng tớ