Trong mớ hỗn loạn
Vẫy vùng
Đâu là chân?
Đâu là thực?
Đâu là ảo vọng?
Kéo ta lại?
Kéo ta đi?
Hay là nghịch cảnh?
Để vượt qua?
Ngẩng mặt nhìn trời cao
Cúi đầu tâm tĩnh lặng
Nhận thấy bước chân phiêu bồng
Mọi thứ nhẹ như lông hồng
Không có thực
Không có mơ
Không có đi
Không có lại
Chỉ có một thứ duy nhất đọng lại
An nhiên và tự tại
Tĩnh tại và bình yên ./.