Đàn vốn dĩ làm ra để gảy
Gẩy 1 cái dây trái ra tiếng
Gẩy 1 cái, nhấn 1 cái bên phải tiếng rung vang hơn
Gảy, nhấn theo kỹ thuật sẽ là một hợp âm, là bản tình ca, trường ca cho cuộc đời; nếu không thì sẽ chỉ là một hỗn tạp, lẫn lộn, khiến đau tai nhức óc.
Đó là đời.
Đạo vốn dĩ vô thanh
Đàn làm ra cũng chẳng phải để gảy, mà để rung cảm cùng người chơi
Có nhiều khi không gảy, nhấn, khoảng lặng lại là sự đồng điệu sâu lắng nhất
Gảy và nhấn dù theo cái gì cũng thể hiện tâm tư và người nghe k cần có chút phán xét nào trong đó cả; đơn giản đó là trạng thái của người chơi, mình là người thưởng thức
Đó là Đạo.
Trong ảnh này, gảy và nhấn có làm chén trà rơi? Rơi là chắc chắn. Nên hãy tĩnh lặng, lắng nghe dòng chảy của vô thanh, của hương trà.
trong sự tĩnh lặng, lắng nghe được trọn vẹn, đàn k cần gảy, trà k cần uống, và lời k cần p nói lên
đối với ng đời, mất cả vạn kiếp để tìm nhau, thêm vạn kiếp luân hồi nữa. Còn người tu đạo, vạn kiếp đã qua cũng chỉ là một khung đàn. Kiếp này gặp lại như chén trà trên dây. K rung, k gảy, tĩnh lặng thưởng thức, trọn vẹn. Tại đó, nó là nó. Hợp âm của thanh và hương này, chỉ có tu đạo mới thấu hiểu được.