Vô tình mở một trang Web trong đó có bức ảnh “Chợ hoa ngày Tết”.
Chẳng biết từ bao giờ, người dân Thái Nguyên có cụm từ “đi chơi chợ Hoa”. Ngày 30 Tết là ngày hội của hoa Tết. Nơi quảng trường Thành phố, ngày thường vắng vẻ là thế mà mỗi dịp sát Tết lại nhộn nhịp với chợ hoa. Hoa, cây cảnh, quất đủ các loại các màu sắc được tập trung về đây bày bán. Tôi thích nhất là khu vườn đào: có từ đào rừng màu hồng nhạt để dáng vẻ tự nhiên, hay có những cái gốc cổ thụ thật lớn đến đào Nhật Tân mang lên từ HN với các kiểu dáng được tạo thế kỳ công. Mấy năm nay đã du nhập thêm cả mai vàng mang từ TPHCM ra và cả những chậu Lan Đài Loan kiêu sa. Chúng như đang cố gắng khoe sắc đẹp nhất để được gia chủ nào đó mang về nhà trưng trong nhà mình vào dịp Tết.
Chị em tôi cũng có thói quen đi chơi chợ Hoa. Nếu đi mua thì phải đi từ ngày 29, nhưng nếu đi chơi thì đi vào ngày 30. Hoa đủ màu sắc. Người đông chen lấn với quần áo cũng đủ màu sắc. Chợ Hoa sẽ đẹp hơn, hương sắc hơn nếu thời tiết dịp Tết rét hơn. Năm nay, k còn được nghỉ sớm như ngày đi học. Nhưng chắc là tôi vẫn giữ thói quen đi chơi chợ Hoa. Và sẽ có mẹ đi cùng nữa. Mọi năm, cửa hàng phải bán phục vụ Tết đến tận 8h tối, có hôm là 9h tối mới được nghỉ. Mẹ thích đi chơi chợ Hoa nhưng chẳng thể bỏ cửa hàng lại đó và luôn dành phần đó cho 2 chị em tôi. Giữa cảnh chợ hoa rực rỡ vui vẻ đối nghịch với cảnh với mẹ tất bật bên sạp hàng. Chạnh lòng. Nhưng thói ham chơi của tuổi trẻ lại quên hết. Bắt đầu từ năm nay, 2 chị em đều đi làm. Cửa hàng phải trả lại. Mẹ k còn phải bán hàng ngày 30 nữa. Thu nhập có kém đi. 2 chị em bảo sẽ mừng tuổi mẹ đủ số tiền mẹ bán ngày 30. Mẹ cười: k phải về xin là tốt rồi. Mà cũng thật. Đến giờ trong túi cũng chỉ còn đủ tiền ăn đến Tết. Đó là dè xẻn đó. Híc. Nghèo. Thấy mình vẫn giàu hơn rất nhiều người. Nhưng chẳng thể đem lại niềm vui cho mẹ lại thấy buồn.