Có mấy ai biết được, người mà mình yêu sâu đậm nhất, người mà mình nhất quyết dù mọi hoàn cảnh cũng không chịu chia lìa, thậm chí hy sinh cả mạng sống để bảo vệ lại là chính mình.
Bạn biết rõ ăn vào vẫn mập, nhưng bạn vẫn ăn vì bạn thích mà, cảm giác ngon miệng bạn vẫn cứ thích.
Bạn biết rõ dùng điện thoại nhiều đau mắt mà, nhưng bạn vẫn xài vì bạn thích mà, cảm giác lướt lướt bàn phím, phóng tâm với những câu chuyện của người khác khiến bạn vẫn cứ thích.
Bạn biết rõ công việc đó là không tốt, nhưng bạn vẫn làm vì bạn thích mà, cảm giác có một công việc gì đó để làm khiến bạn vẫn cứ thích.
Bạn biết rõ lao lực nhiều thì bệnh tật mà, nhưng bạn vẫn lao lực vì bạn thích mà, cảm giác có nhiều tiền, danh vọng sau các lao lực khiến bạn rất hả hê và bạn vẫn cứ thích.
Bạn biết rõ điều đó là điên rồ, nhưng bạn cứ nhảy vào vì bạn thích mà, cảm giác bạn sẽ là anh hùng, được ghi danh khiến bạn vẫn cứ thích.
Bạn biết rõ yêu người đó là dở hơi mà, nhưng bạn vẫn cứ yêu vì bạn yêu mà, cảm giác được yêu một ai đó còn hạnh phúc hơn được ai đó yêu và bạn vẫn cứ thích.
Cái tôi vi tế cứ tăng dần, tăng dần. Nó chẳng thể lộ diện mà khéo léo núp bóng dưới các danh nghĩa làm không toan tính, cho đi tất thảy, yêu vô điều kiện… Nhưng có thật thế không?
Bạn đang bị chính mình đánh lừa, bị chính mình làm cho mê muội. Chẳng có gì là không toan tính, vô điều kiện cả. Vì nếu có tâm bạn sẽ luôn nở nụ cười đầy yêu thương, mắt bạn nhìn đầy trìu mến và sự từ ái phát ra từ quanh bạn một cánh dịu dàng thuần khiết, ngát hương như một cánh hoa quỳnh.
Bạn vẫn ồn ào, bạn vẫn nảy cà tưng, bạn vẫn thấy kết quả được thì vui, buồn thì không vui bằng dù rằng bạn đã không còn các trạng thái tiêu cực như buồn chán hay thất vọng. Nhưng bạn đã rơi vào cái bẫy của bản ngã khiến bạn không chỉ ái luyến chính mình mà còn không thể rời xa chính mình.
Bạn hân hoan, bạn hỷ lạc trong cái yêu thích của bạn. Và bạn biết không? Vườn hoa của bạn đầy sắc mà không có hương. Nụ cười của bạn luôn mỉm mà không có tình. Người ta chỉ thấy bạn chứ không hề cảm được bạn và chạm được bạn. Bạn có đó cũng tốt, không có đó cũng tốt. Rồi cuối cùng, chỉ có chính bản thân bạn tự đau khổ vì đã tự yêu chính mình. Một tình yêu ngu ngốc, vô minh.
Bạn đừng vội khóc, hay cũng đừng vội gì thế này? Rồi một ngày bạn sẽ nhận ra, bạn thật là đáng thương.