Có lẽ mạnh mẽ quá đã níu giữ chân em
Bàn chân không thể lê bước tiếp
Khi đã quá mỏi mệt
Bàn chân không thể mãi can trường
Khi nặng trĩu những u buồn
Có lẽ mạnh mẽ quá đã níu giữ những giọt nước mắt em
Giọt nước mắt không thể lăn
Nên mặn chát
Giọt nước mắt không thể rơi
Nên đọng cả khung trời trong mắt
Bàn tay khẽ buông lơi cho em thả mình vào mây gió
Gió khẽ cười nâng em bay thật cao
Gió khẽ cười nâng em bay thật xa
Ánh trăng dù không thật nhưng nó lại hiền hoà
Mặt trời dù có thật nhưng lại quá chói chang
Và sự thực bao giờ cũng cay đắng
Nên đành nhường chỗ cho ngọt ngào giả tạo
Vẫn vui lòng vì dẫu có xót xa
Vẫn nhẹ nhàng coi như ánh trăng sáng lờ mờ
Trong đêm thơ hoà cùng mây cùng gió.