Ở đây k bàn đến ít hay nhiều. Mà chỉ muốn nói nhiều ace kinh doanh cho mình cái quyền làm chủ và cho rằng những người làm kia là nhân viên. Có những người coi thưởng như sự ban ơn. Có những người thậm chí còn chẳng để ý đến thưởng.
Từ ngày mình đổi lại góc nhìn: đó là những người Hộ Pháp của mình trong kiếp sống này, giúp mình vận hành công ty, giúp mình kiếm tiền. Đó không phải chỉ là phần thưởng, đó công sức lao động chính đáng của họ được hưởng, và cuối năm sau khi tổng kết thì trả lại cho họ.
Ngoài vai trò định hướng phát triển doanh nghiệp, mình chỉ có vai trò quản trị, quản lý phân bổ nguồn lực, công việc, tài chính sao cho hợp lý. Nên việc của mình là tổng hợp rồi lại phân chia thôi ấy.
P.s: chỉ có một phần thưởng duy nhất được gọi là của mình: đó là hồi hướng phước đức mình có được do tu tập, do tích lũy, do rèn luyện tới người khác mà thôi.