Trên đỉnh núi cao nọ, có 3 giọt nước, nằm sâu dưới lòng đất đang kể với nhau về một câu chuyện.
– Hôm qua, tớ tình cờ nghe được một câu chuyện lạ lắm.
– Cái gì vậy?
– Đó là biển. Chj gió thoảng qua mấy ngọn cỏ ở trên mặt đất thì thầm về một nơi người ta gọi là biển – nó vô cùng rộng lớn, và ở đó rất nhiều nước, cũng như ngập tràn ánh mặt trời, soi tỏ những đám mây và cánh chim hải âu bay lượn.
– Ôi thật tuyệt vời. Tớ thích nơi đó. Nhưng nó có xa không?
– Theo như chj gió thì nó xa, rất xa.
– Hum, vậy thì tớ không đi đâu. Nghe thì thích vậy thôi. Chứ cả đời này, chúng ta có đi đâu ngoài đỉnh núi này đâu.
– Uh. Tớ cũng đang đợi rễ cây bách tùng chạm tới là tớ sẽ theo cây bách tùng lên mặt đất và ngắm trời xanh rồi.
– Tớ cũng vậy. Còn tớ sẽ hóa làn hơi, ban ngày rong chơi với chị gió rồi tối thành sương, và lại đọng lại xuống đất này thôi. Cuộc đời với tớ như vậy là quá tuyệt vời.
Giọt nước còn lại trầm ngâm.
– Tớ muốn thử một cuộc sống mới.
– Nhưng xa và vất vả lắm. Chắc gì cậu tới nơi được, và thậm chí còn bị tan biến mất thì sao.
– Tớ biết nhưng tớ sẽ thử.
Vậy là giọt nước thứ ba, nghe theo tiếng gọi của một vùng xa xôi, với những ước mơ tưởng như bất khả thi của nó.
Nó lách mình qua tầng đất sâu trên đỉnh núi. Thật khó khăn và xây sát. Cuối cùng nó cũng lên tới mặt đất. Nó lăn tròn, chạm mình vào những hòn đá nhỏ, rồi những tảng đá hơn. Thân mình đau ê ẩm nhưng nó vẫn không từ bỏ.
Rồi nó gặp những giọt nước khác cũng đang lăn tròn và thân thể xây sát như nó.
– Các bạn đi đâu đấy?
– Chúng tôi đang đi tới biển
– Mình cũng đang đi tới biển. Chúng mình cùng đi nào.
Và những giọt nước nắm tay nhau lăn tròn qua những khe núi, những triền đồi, đồng bằng rộng lớn… và tới nơi mà trước đây chúng chỉ nghe kể qua lời của cj gió.
***
P/s: sớm chủ nhật lung linh