“Thấy chỉ là thấy” hay “tu học để thấy ra” thì là thấy ra điều gì?

“Thấy chỉ là thấy” hay “tu học để thấy ra” thì là thấy ra điều gì?

Hẳn nhiều bạn đang tu học đã nghe câu: “thấy chỉ là thấy” và hiểu thế là được, thế là đủ. Việc “thấy chỉ là thấy” này không bàn về việc thấy đó là vô tri – bất kể chúng sinh nào cũng có thể “thấy chỉ là thấy” , không phát triển trí tuệ cho người tu học, mà cần nhìn nhận bản chất: “thấy chỉ là thấy” và “nghe chỉ là nghe” tức là dừng lại cái “tâm viên ý mã” – tâm như con vượn và ý như con ngựa sẵn sàng lao ra phóng ra khi thấy, nghe … hay cụ thể là khi các giác quan tiếp xúc với cảnh bên ngoài, không phát triển thêm tư duy, tư tưởng nữa.

Ngoài ra, việc “thấy chỉ là thấy” mà lại là thấy cái tâm mình – vô cùng nhiều người đang thấy như vậy, thì chỉ là thấy phần sau của một lộ trình tâm hay là thấy cái ảo tưởng bản ngã. Ví dụ như: khi nhìn thấy một cô gái đẹp, thấy mình muốn nói chuyện với cô gái ấy; hay khi nhìn một món hàng thì thấy cơ hội kinh doanh ở đó; hay khi đọc tới một tút ai đó đang nói mình “tu học vô tri” thì thấy cái tâm mình nó đang nhảy cồ cồ lên…. Nó là phần sau và chậm một nhịp. Và ảo tưởng đó nhẹ nhàng còn ít bị lôi đi, ảo tưởng đó thuộc chấp thủ thì lôi tuột luôn.

Và “tu học để thấy ra” là thấy ra điều gì?

Mượn vài đoạn trích của thầy Viên Minh cho rõ ràng:

“Ngay bài giảng đầu tiên cho 5 vị Kiều Trần Như, Đức Phật đã chỉ ra 4 Sự Thật. Nếu ngay trong mọi sinh hoạt đời sống hàng ngày mà thấy ra 4 Sự Thật là giác ngộ chứ không phải tu luyện để trở thành điều gì. Chữ “Giác Ngộ” có nghĩa là thấy ra 4 Sự Thật. Đức Phật tuyên bố giữa Chư Thiên, Phạm Thiên và loài Người rằng: “Do thấy ra Tứ Thánh Đế nên Như Lai đã giác ngộ Vô Thượng Chánh Đẳng Giác” .

“Vô Thượng Chánh Đẳng Giác” tức thấy ra Tứ Thánh Đế, mà thấy ra Tứ Thánh Đế tức ngay đây thấy đâu là Tập Đế, Khổ Đế; đâu là Đạo Đế, Diệt Đế. Thấy ra Sự Thật này là giác ngộ chứ không phải rèn luyện để trở thành sở đắc nào để bám trụ. Nếu có tu thì tu chính là “thấy và buông” những trói buộc dính mắc mà đức Phật gọi là “Nhất hướng xả ly, ly tham, đoạn diệt, an tịnh, chánh trí, giác ngộ Niết-bàn”, chứ không tu để đạt được gì. Đó là tinh thần “vô sở trụ” hay “Vô Thủ Trước Niết-bàn”.

Trích: “Hãy lắng nghe bước chân”

Nhìn thẳng vào mà thực hành

🙏 Khái niệm tông phái đang đưa ra chia chẻ nhiều quá. Cái cần là nhìn thẳng vào những gì Phật giảng mà thực hành. Ý, ngữ, nghĩa nó lớn quá thì đi vào từng Từ. Các Từ được Phật nhắc lại nhiều nhất, trong các bài giảng kinh đưa đến thoát Khổ hay đi tới giác ngộ, giải thoát.
Ví dụ 1 từ chánh niệm: không phải phái này giải thích thế này, phái kia giải thích thế kia, mà tra từ đó trong trong kinh điển Phật dạy thế nào, Phật nói thế nào, giảng như thế nào. Trong Kinh và trong Luận. Tra trên sách, trên Google khó thì copy ra bản word, rồi từ đó mà search xem tất cả các cách giảng giải. Ngoài ra, phải tự mình thực hành, tự mình thực chứng các từ đó.
🙏 Chúng ta nói về Khổ, về Tham Sân Si, vậy chúng ta cũng nên nói về Bát Tà Đạo, là con đường ngược với Bát Chánh Đạo. Có như vậy mới chỉ rõ ra được: đây là Khổ, đây là tâm Tham Sân Si, đây là con đường Bát tà đạo đưa đến khổ đau. Trong Kinh Phật có nói về Bát tà và chúng ta cần nhìn nhận rõ ràng về con đường đó để không đi vào, không ham thích hay tò mò về chúng để đi vào.
Cái quan trọng nhất vẫn nhắc lại là cần phải thực hành. Bát tà hay Bát chánh thì thực hành đi để thấy tâm ta còn Tham Sân Si ở đó không, ta còn Khổ tại đó không, chúng ta hiểu được bao nhiêu về chính mình, chúng ta buông xả được bao nhiêu bám chấp để mà thong dong, tự tại…
Một buổi sáng gió ngoài trời đang nổi. Và vẫn luôn tinh tấn thực hành.

KỆ

KỆ đơn giản lắm. Nó gồm 2 ký tự K và E thêm ^ và dấu “nặng” có nghĩa là: cắt đứt các cảm xúc, sự quan tâm và cả sự tự coi trọng
(K như cây kéo
E trong emotion
^ sự quan tâm, che chở
“Nặng” nặng nợ, nặng duyên, đặt nặng mình)
Nếu có thể như hòn đá lẻ loi
Nằm bên đường không màng người cười nói
Vô tình giẫm lên
Vô tình văng mất
Cũng vẫn mỉm cười – KỆ thôi 😊😊

Bản ngã tinh vi

Bản ngã nó tinh vi lắm
Nó luôn nói:
– bạn thật có ích
– bạn thật quan trọng
– bạn có sứ mệnh
Nó chẳng bao giờ chịu nói:
– bạn chẳng là gì cả đâu
– bạn thật sự còn chẳng tép riu ý
– bạn đến để học về tính không, về vô ngã chứ không phải là dạy bảo ai cả thậm chí tô đẹp đủ thứ lên mình

Thiền trà

Sau bộn bề phố hội
Lại về đây an yên bên tách trà
Lấy tâm làm nhà
Lau dọn từng ý niệm
Sinh khởi hay dị diệt
Cũng nhẹ nhàng như hương trà thơm

Nhận rõ

Nhận rõ các tâm của mình như người có thể phân biệt từng cung bậc, hương vị trong trà hay món ăn.
Nhưng hương vị có thể phân biệt nếu người ấy thử đi thử lại nhiều lần, chú tâm quan sát. Còn các tâm sinh khởi thì luôn bị đánh lừa bởi bản ngã.
Cái đánh lừa đó là gì:
– bao biện hay ngụy biện
– đổ lỗi, thiếu trách nhiệm
– bảo thủ hay còn gọi là chấp thủ tri kiến cá nhân
– cho rằng, cho là, tưởng là
– không chịu chấp nhận mình đã sai
– không mở lòng
– không cầu thị
Túm lại, Vô Minh như cánh cửa đóng kín, khiến bạn chẳng thể thấy gì ngoài thấy cái các tư tưởng ta, của ta. Tưởng thấy mà chẳng thấy gì.
Đây là một bức ảnh chụp bằng chế độ camera của zalo, và mình nghĩ sẽ cho độ chân thực nhất, k bị ảnh hưởng bởi aps hay các cài đặt của cam máy. Vậy mà nó cũng chẳng giống mình khi tự mình thấy hoặc ai đó thấy mình.
🤣🤣Hay thật.

Chưa chán

Khi chúng ta ốm, chúng ta không chỉ mong thân này hết bệnh, hay hết đau đớn mà mong chóng khỏe để còn tiếp tục những dự định, kế hoạch, những mơ ước của chúng ta.

Nên dễ hiểu thôi, khi ở thời khắc của cửa sinh tử, chúng ta vẫn mong muốn có cơ hội để được tiếp tục những dự định, kế hoạch, những mơ ước của chúng ta.

Chúng ta không có cái nghỉ ngơi thực sự

không có cái chết thực sự

Chúng lặp đi lặp lại theo các mong muốn, dự định, mơ ước của mỗi người

Chừng nào chưa chán game còn muốn chơi tiếp

Ngoại hạng và vô ngôn

NGOẠI HẠNG & VÔ NGÔN

Tình bạn ngoại hạng – tri kỷ – chỉ cần ngồi bên nhau, uống chén trà nhạt, không cần giãi bày cũng đủ thấu tỏ nỗi niềm ưu tư mà với người khác dù có chia sẻ bao nhiêu cũng không chạm

Doanh nghiệp ngoại hạng – không cần quảng cáo, quảng bá rùm beng khách cũng tự tìm tới sử dụng dịch vụ, dùng sản phẩm

Mảnh đất ngoại hạng, phong thủy tốt, cây cối tự xanh tươi, hoa chen nhau mà đua nở

Người tu hành ngoại hạng – thuộc hàng giác ngộ – luôn tỏa ra năng lượng từ bi, yêu thương, thiện lành, khiến người khác muốn gần gũi, không cần dùng quá nhiều ngôn từ mà giáo huấn vẫn có thể chuyển hóa được chúng sinh

Vô ngôn khi bạn ở level “ngoại hạng”, có năng lực thật sự. Vô ngôn không phải là “câm nín” tức là không nói và nín nhịn. Điều đó tốt nhưng không đúng ở chiều ngược lại.

Những điều giá như

Những ngày gần đây, mỗi ngày những lời ca thán lời trách móc, những điều giá như, nếu thì… đang được nói ra, vang lên rất nhiều…

10 năm trước, kinh tế cũng suy thoái kiểu như năm nay, dù là trong bối cảnh khác nhưng nó vẫn là những câu chuyện cũ.

10 năm trước, tôi vật lộn với ý chí phải kiếm tiền bằng được, không bằng mọi giá nhưng bằng mọi nỗ lực và cố gắng nhất có thể. Tiền không thể mua được hạnh phúc nhưng có thể mua được sự thoải mái để mình cảm thấy hạnh phúc – đó là những điều tôi đã nghĩ và đã gân cổ lên cãi cho bằng được, dù là người quan trọng nhất bên cạnh tôi lúc đó có nói tôi thế nào đi nữa tôi vẫn cho rằng mình có thể làm được, sẽ làm được, sẽ được, sẽ ổn.

Tôi đã luôn cho rằng, cuộc đời rất nhiều con đường để đi, và chúng ta hoàn toàn có thể chọn con đường tốt nhất đối với bản thân mình, và thực tế tôi cũng luôn chọn lựa và cho rằng đó là con đường tốt nhất, thoải mái nhất mình có thể đi.

Tôi đã chọn một công việc kinh doanh nhưng phương cách làm trên internet – mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Có công việc, có khách hàng, có tiền, có bận rộn và có cả thành công. Tôi đã luôn tự hào về con đường mình đi. Tôi bỏ ngoài tai cả ai đó đã nói với tôi: đó chưa phải là con đường cuối cùng (ý là đưa tới sự hạnh phúc thực sự). Nhưng tôi vẫn cho rằng là đúng: tôi có tiền, tôi có sự tiện nghi và thoải mái, tôi có tiếng tăm, có thời gian tu tập, tốt đời và đẹp đạo…

Sau 5 năm cho mọi cố gắng, dần cái gì đến sẽ đến: Tôi gặp những khách hàng lớn âm thầm đưa tôi vào bẫy của lừa đảo, để tôi làm mà k có tiền; ký những hợp đồng tạm ứng ít rồi không thanh toán được… Tôi đã từng nghĩ mình giỏi hết các nghiệp vụ với 6 trí thông minh bằng nhau: quản trị, marketing, tư duy logic, content, thậm chí chốt bán đơn khó… nhưng rồi tôi đã nhận ra mình cô độc.

Đồng nghĩa lúc đó, một đứa đã từng nằm trong đội tuyển bóng đá bao nhiêu năm, sức chạy nhanh và bền như thế thì cũng đến lúc sụp (sức khỏe sẽ k sụp trong ngày 1 ngày 2)… Tôi đã từng trách người đồng hành với tôi sao để tôi cố gắng một mình, để tôi phải tự bon chen và bươn chải. Trong lúc có thể nói là bĩ cực và tủi hổ như vậy tôi đã lựa chọn buông tất cả.

Đó là câu chuyện cũ, và tôi đã cất lại…

Ngày hôm nay, xem những người nào đó trách người nào đó sao không biết buông xuống đi, sao k chịu quay về với bên trong, đừng tham vọng những phù du bên ngoài kia nữa, hãy lựa chọn con đường giải thoát để đi … tôi lại thấy hình ảnh của tôi và người đã từng khuyên tôi tất cả những điều trên ở ngày tháng đó.

Có thể lời khuyên đến vì sự lo lắng cho bạn, quan tâm tới bạn, nhưng khi bạn chưa đủ nếm trải để bạn có thể tự thấy ra thì mọi lời khuyên đều sẽ bị xếp xó, cho rằng thừa thãi, thậm chí còn gây phiền não, và đưa đến sự cãi vã, đi xa hơn có thể thù ghét và mất đi một mối quan hệ.

Nên

– với người đi khuyên hãy cứ lắng nghe mình trước đã, lời khuyên nào thì cũng xuất phát từ động cơ cho rằng điều đó tốt nhưng có thể chưa hợp thời điểm, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những gì họ cần trải qua

– với người nhận lời khuyên hãy thử lắng lại xem, mình có thực sự ổn, và phương án mình đang chọn đó có thực sự ổn không, có thể đi đường dài được không, hãy đặt câu hỏi để có câu trả lời, và khi người học trò xuất hiện thì mới có người thầy

Và cả tôi, viết bài nãy cũng là một ngày hôm nay, sau khi tôi trót là người đi khuyên, sau đó tôi nhận ra toàn bộ bức tranh của mình đã từng trải qua và sẽ vướng phải nếu còn cố chấp như vậy.

🌺Ngoài lề, bao nhiêu năm trước chắc chẳng ai nghĩ

– mùa đông mà trời nắng xanh đến vậy

– hoa có thể mọc và nở tít trên cao chẳng cần phải trồng xuống đất

Dù mọi thứ có khác lạ, nhưng điều quan trọng là cái chân thiện mỹ nó vẫn có đó và dần ngày càng rõ ràng hơn nếu chúng ta chịu nhìn lại.

Trần gian và trời

Đã xuống trần gian để dạo chơi

Cớ sao vẫn muốn giống trên trời

Không khổ không đau không phiền não

Nếu có làm sao đổ tại đời

Đã xuống trần gian cứ dạo chơi

Tâm-không lặng ngắm chuyện khóc cười

Thế nhân bao nhiêu thời vẫn vậy

Có khổ có đau mới nên người

Hãy xuống trần gian học dạo chơi

Con đường sinh tử với luân hồi

Thấu tỏ nhân sinh trong tứ khổ

Trần gian hóa ra … cũng giống trời