Cuối cùng thì tôi đã từ bỏ chủ định giúp đỡ bất cứ ai đó trên con đường tu đạo, tìm cách gieo duyên cho nhiều người. Đức Phật đã nói, mỗi người phải tự là ngọn đèn soi sáng cho chính mình. Phải hiểu thật sâu xa rằng chỉ có người ấy tự thấy các niệm đang sinh khởi nơi tâm mình thì mới có thể tự dừng lại được. Không chỉ là các niệm thô mà cả các niệm vi tế, sâu dày.
Chuyện tu hành, không phải trò chơi trẻ con để giúp ai đó nay thấy an vui, mai thấy hết buồn. Điều đó nhiều kỹ năng làm được, nhiều phương pháp làm được. Chỉ với một người quyết tâm đi tìm sự thật, mới đủ ý chí để đi đến cùng. Nếu chỉ đến để xem, để vui, đến với tư tưởng học để về làm chủ một tâm thức gì đấy, hay kiếm tìm một trú xứ huyền bí hay thanh tịnh gì đấy thì tốt nhất đừng gợi ý cho họ tu tập.
Một niệm sai thôi, bậc thượng tiên Hạ Tử Huân (trong tt Hoa Thiên Cốt) cũng trở thành đọa điên, Trương Tiểu Phàm (Tru Tiên) vì niệm cứu sống Bích Dao cũng vì thế mà trở thành Quỷ Lệ. Những bậc tu hành với năng lực cao siêu mà khi tà niệm sinh khởi còn khó kiểm soát được mình. Tà niệm ở đây không nhất cứ phải là thù hận, nó chỉ là sự bám chấp, vướng mắc, ràng buộc vào một điều gì đó mang tính cá nhân như tình yêu chẳng hạn. Chính tà niệm đó, cộng với định lực có được trên con đường đang tu, kéo người ấy từ Chánh định sang Tà định, kéo người ấy từ đỉnh núi xuống vực sâu mà chỉ có người ấy mới có thể tự cứu mình, không ai cả.
Nên có chăng, giờ tất cả những gì cần hướng dẫn là chỉ cho người khác đừng bám chấp, vướng mắc vào các thông tin, câu chuyện, việc … ở bên ngoài, của ai đó. Thế là đủ rồi. Mình chưa phải bậc giác ngộ, việc của mình là học tập mà thôi.
Ngoại truyện: trong phim Thần tịch duyên, Cửu Thần nói với Linh Tịch khi nàng ấy hạ phàm lịch kiếp: ta ở bên nàng, nhưng nàng đừng vì thế mà yêu ta, nếu có yêu ta đừng vì thế mà hận ta. Để muốn nói về việc kiếp người, cứ an vui mà sống, không cần phải nghĩ ngợi gì. Nếu đã tu hành, nghiêm túc thực hành, đừng vì chấp niệm rồi tu hành mà phí một kiếp người.