Cần lắm bờ vai ấy.

Trời đang nắng chang chang, bốc chốc đổ mưa rồi.
Chiều đang nắng cháy, ráng trời tây vẫn đỏ vàng rực, bão lại về ngay được.
Thời tiết mấy ngày nay đâu có giống với cuối hạ đầu thu, đâu có giống với tháng 7 vốn là mưa ngâu rả rích.
Em chợt nhớ anh. Nhớ cái ngả nhẹ đầu bình yên vào bờ vai ấy. Nhớ cái hương hoa sữa toả ngào ngạt mà nồng nàn như những nụ hôn mình trao nhau. Nhớ cái xiết tay, rất nhẹ mà chặt, mà như nhắc nhở anh đang ở đang ở đây, bên em.
Nhưng rồi, chỉ là những giọt nước mắt thấm đấm bờ vai ấy, nức nở mãi không thôi. Chỉ là một nụ hôn vội vàng, hai bờ môi vẫn run lên mà không thể tiếp tục. Một bàn tay khẽ mở, buông, và rơi.
Cũng có thể vì lẽ đó mà trời cứ đang nắng chang chang lại đổ mưa rào. Cứ tưởng bình yên mà lại bão ngay được.
Cũng có thể vì lẽ đó mà tâm hồn yếu đuốii mỏng manh, dù được khoác bên ngoài một cái vẻ rắn rỏi, mạnh mẽ vẫn đôi lúc rung lên, thổn thức.

can lam bo vai
Anh đã ra đi. Để lại cả một trời đầy giông tố, để lại cả một tâm hồn rạn vỡ, và dù trời có cố gắng không mưa ngâu rả rích, dù cố gắng kìm nén trong lòng để cho ánh nắng chói chang, vẫn đôi lúc bất chợt vỡ oà, tức tưởi.
Anh đã ra đi. Để rồi hai chữ bình yên chỉ còn trong ký ức. Để hai chữ nồng nàn chỉ còn treo đầu ngọn gió, để gió… gió cuốn trôi theo mây.
Một ngày cuối hạ, trời vẫn nắng chang chang và nóng gắt, nhưng trong nó chứa cả một cơn giông bão sắp về, oi bức.
Em một ngày cuối tuần mệt mỏi không biết vì thời tiết, không biết vì nhớ anh, hay không biết có thể vượt qua cái khoảnh khắc mong manh này không?
Cái gì cũng có giới hạn.
Một trời nắng mang quá nhiều nắng sẽ là sự oi bức rồi sẽ mưa.
Một người phụ nữ dù có rất can trường, mạnh mẽ đến đâu bản chất vẫn là một người phụ nữ, vẫn mang trong mình những giọt mưa.
Em nhớ anh và cần lắm bờ vai ấy.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website