Cái tôi nó vi tế thế đấy. Binh thường mình rất hiền hành, vui vẻ với từng nhành cây, ngọn cỏ, đàn ca, và công việc. Hằng ngày, đọc pháp, nghe pháp, thực hành. Các sự đời kéo đến nhờ mình phân bua, mình đều cố gắng chỉ dẫn dưới khả năng hạn hẹp có thể.
Khi gió đông thổi tới thì bản ngã nó cũng nhảy xổ ra. Có thể dùng ít nhất là định tâm hơi thở để nhiếp phục nó. Hoặc đã chánh niệm rồi thì mọi thứ cứ thế thôi. Có thể vẫn có ý niệm xuất hiện nơi tâm, nhưng biết đó là tà niệm, thì có thể dừng lại tại đó. Song lần này, mình thích thì nhích thôi. Dù rằng nói ra nghe sân si lắm nhưng mà mình chỉ buồn cười. Buồn cười cho họ và cho cả mình.
Trước thì mình sẽ bảo đang yên đang lành, mình có làm gì đâu. Mình vô tội, tại sao lại nói mình. Đến khi hiểu: chỉ cần sự xuất hiện, sự có mặt ở trên đời đã là một sai lầm rồi. Một nhân là mắt, tai, ý của người ta, nhân còn lại là hình ảnh, giọng nói của mình, thông tin về mình. Thì hai nhân này mà gặp nhau, người đời và thậm chí người tu tập chưa thuần thục sẽ tà niệm là chuyện bình thường. Mình còn thế nữa là người khác.
Đâu phải đợi có nhiều tiền mới đi bố thí, hay vì bạn nhiều tiền người khác mới tìm tới bạn. Nhưng vì tiền, bạn có thể nhận chúng là của mình, cho phép nó đem lại lợi lạc riêng cho mình thay vì cộng đồng. Vì tiền, bạn cho mình có khả năng hơn người khác và người khác cần tới bạn. Vì tiền, bạn chia rẽ người này người kia. Vì tiền, bạn xây dựng cho mình một hình tượng thật tốt đẹp để rồi ảo tưởng trong nó. Bạn có biết, bạn thật là đáng thương lắm không?
Sự ảo tưởng về sức mạnh còn khổ tâm hơn. Vì chỉ một hai đứa con đu bám vào mình đã đủ mệt. Đằng này vì bạn tự cho là kẻ mạnh, nên biết bao người đu bám vào bạn. Và thật sự, chỉ có thể là vô lậu tâm mới có thể chịu được sự đu bám này. Còn dù luôn dùng mọi phương pháp để nhiếp phục hay quán tưởng vô thường, vô ngã thì nó vẫn khiến những con sóng ngủ ngầm trong tâm trỗi dậy. Vì vậy mà bạn luôn đổ lỗi – đổ lỗi tại người khác không làm được, đổ lỗi tại người khác không biết gì, đổ lỗi người khác không hiểu bạn, hay không biết bạn đã cố gắng, gánh vác thế nào. Và thậm chí đổ lỗi luôn cho người chỉ ra những thiếu sót của bạn là không biết gì, sai rồi, không phải thế. Bạn có biết, đó thật là một điều đáng tiếc không?
Vâng. Vậy đó. Không cần phải nhờ hiền thánh tâm gì cả, ai ngoài cuộc cũng sẽ thấy ra những điều này. Chỉ còn bạn lòng đầy bản ngã, tự nhiếp phục bằng những Keyword mà tự huyễn hoặc về chính mình. Viết tút này ra, chỉ muốn nói, dù bạn hay là tôi, thì đường tu hành còn dài lắm. Cứ từ từ mà học, từ từ mà hành, từ từ mà tu. Chốt: muốn thấy cả bầu trời, đừng chỉ ngắm mỗi vì sao.