Như một cái rễ cọc
Cắm sâu vào lòng đất
Càng nhìn càng thấy dài
Càng nhìn càng thấy xa
Cái rễ cứ vươn ra
Như chẳng thể ngừng lại
Rồi rễ chạm nơi nào
Của vắng lặng vô biên
Một dòng suối bình yên
Nhẹ nhàng dần lan tỏa
Như là hương là hoa
Như là mây là gió
Một khoảng trời ở đó
Trong lành đến yên nhiên