Cãi nhau với người ngoài đã là một sự ngu xuẩn, cãi nhau với chính mình thì thật sự còn điên rồ hơn.
Có thể nói tôi rất hiếu thắng. Cái hiếu thắng thì hiển nhiên do bản ngã quá lớn và cũng do bề dầy của tri kiến, thành kiến mà do chính tự mình dựng lên. Thế này mới đúng, thế này mới tốt… Khi dần dần nhận ra sự trang chấp đúng sai với người khác thật là một điều vớ vẩn, tôi đã từ từ bỏ được phần nhiều. Nhưng lại xảy ra một sự tranh chấp trong chính tôi.
Nhiều lúc, tôi bảo, hình như mình có hai con người. Chúng cứ tự đối thoại, tự tổng xỉ vả nhau. Con thì theo cái này, con thì theo cái kia. Không con nào chịu nhường con nào. Trong các lần độc cư hay ngồi thiền, tôi dù k nói chuyện với ai, nhưng toàn tự nói với bản thân mình. Hai con người cứ tự hỏi nhau, tự trả lời nhiều thứ. Rốt cuộc con người nào thắng thì cũng là do logic cá nhân của tôi thắng. Nhiều câu hỏi được trả lời hay chấp thuận cũng chỉ là do tôi tự tìm được lý lẽ bào chữa cho sự ngu dốt của mình.
Và rồi, tới một ngày, hai con người đó cãi nhau kịch liệt, xuất hiện thêm 1 con người thứ ba, nó chứng kiến hai người đó cãi nhau. Và lần này nó bảo: 2 người này đúng là bị điên thật rồi, cãi nhau vì những lý do rất dở hơi, rất vụn vặt, thậm chí tầm thường. Đúng là bọn điên, điên hết sức. Nó cười sung sướng ha ha ha ha. Nhưng ngay tại lúc đó, cuộc cãi nhau biến mất, 2 con người dở hơi kia biến mất.
Đúng. Đúng là tại sao cứ phải đi hỏi mãi một câu tại sao, như thế nào. Tại sao cứ phải đi tìm căn nguyên cú đế, truy cầu rõ mọi thứ là thế nào. Rồi tự đau đầu, tự băn khoăn, tự khó chịu về chính sự chưa tìm ra của mình. Rồi có biết thì đã sao. Rồi không biết thì đã sao.
Chẳng sao cả.
Hôm nay, rằm, ngày lễ Vu Lan hay ngày mở cửa địa ngục thì cũng thế thôi.