Các bạn có còn mơ không? Mơ thoát khổ, mơ thoát tái sinh luân hồi, mơ đắc thiền, mơ trạng thái bình an, mơ trạng thái vắng lặng, hay mơ một cái tuệ giác mơ hồ? Nó cũng đâu khác các cô bé 15, đang ngồi ngắm trời xanh mây trắng và mơ về chàng hoàng tử cưỡi con bạch mã?
Không thể tự nói tôi đang không mơ, tôi đang không nghĩ như vậy. Bản ngã núp kín nhanh lắm. Và tôi cũng không thể chỉ ra cho bạn được. Chính bản ngã là cái làm bạn không thể thấy những thứ khác, nó che đậy bạn, nó như một thứ lớp màn sương mờ, như một giai điệu du dương, khiến bạn cứ ở đó, ở đó mãi mãi và không muốn bước ra ngoài kia, ngắm trời xanh và mây trắng thật sự.
Hãy đi qua cả những giấc mơ mà bạn cho rằng nó là cao đẹp nhất. Hãy bước ra và ngắm nhìn nhân gian để thấy núi vẫn là núi, sông vẫn là sông, mây trắng vẫn là mây trắng, trời xanh vẫn là trời xanh. Đừng hô mọi thứ chỉ là Cảm thọ, đừng hô mọi thứ là Vô thường, đừng hô mọi thứ là Không, đừng hô tôi Vô ngã.
Các giấc mơ về tu tập, về giải thoát, về thoát khổ, về đạo quả…cùng đống kiến thức chất chồng, chúng chỉ làm bạn chìm đắm trong giấc mơ, trong tưởng, trong suy nghĩ của chính mình mà thôi. Dù bạn là người có nhiều kiến thức Phật Pháp, nhưng khi bước vào hành thiền thì không cần suy nghĩ về chúng nữa. Đừng cho đó là Chánh tư duy, đó chỉ là đang hồi ức, đang nhớ lại thông tin, chứ đang không thấy được điều gì đang diễn ra nơi Thân Thọ Tâm Pháp của bạn, sau khi Trần cảnh đã đi qua cửa 6 giác quan.
Đừng nghĩ rằng mình làu làu, thấu tỏ về pháp và chỉ cần cứ nghĩ về vô thường, vô ngã là được. Đừng cho rằng chỉ cần một Thọ khởi sinh gán cho nó 1 niệm vô thường, vô ngã, sinh diệt là xong. Cho dù có lần lần tràng hạt, miệng lầm rầm niệm vô thường, vô ngã, sinh diệt cả nghìn lần, tin tưởng rằng làm vậy sẽ hiểu hay thấy được vô thường, vô ngã. Đó là điều không thể. Điều này không khác gì như lệnh gán giá trị VAR trong lập trình. Bạn đã để tâm biết ý thức, một tri thức do học hỏi có mặt, một sự đặt tên có mặt. Nó không phải là cái mà bạn cho rằng đó. Bạn chỉ có thể thấy nó, đơn giản là thấy nó. Nhưng thường thấy được nó rồi, bạn lại bắt đầu suy nghĩ về chúng; đừng suy nghĩ, vì suy nghĩ làm mất sự thấy đó. Hãy thấy nó như nó đang là với cái tâm rỗng lặng, trong sáng không khởi lên bất cứ điều gì, không có cả chánh tư duy hay chánh tri kiến gì ở đây hết.
Uhm, còn nếu thấy loằng ngoằng quá, thôi thì cứ mơ đi, cũng được.