Đã có thời thấy rằng, như cái cây là bình an nhất. Cứ thế mọc, cứ thế hít khí trời mà sống, lặng lẽ tỏa bóng mát cho những ai cần tới nó. Nhưng rồi nhận ra đó vẫn chỉ là mong muốn trở thành, muốn trở thành một điều gì, cái gì đó.
Bình an hay phiền não cũng chỉ là hai mặt của một vấn đề. Dù là mong muốn trở thành ông nọ, bà kia, cái cây hay tảng đá thì vẫn là mong muốn trở thành một gì gì đó khác với sự thật thực tại đang là. Tâm còn mong muốn, tâm còn phóng dật, còn vọng tưởng, còn điên đảo, còn đủ khiến con người ta tự hỏi sao mình lại thế, sao mình không được như thế, sao mình cố gắng mãi mà vẫn thế. Để rồi chính sự mong muốn trở thành đó làm khô héo chính bạn.
Không mong muốn trở thành, không có nghĩa là ôm chặt lấy bản ngã – cái ta đang là. Mà ở đó vắng mặt cái Ta là. Vì còn cho rằng Ta là, là còn có định nghĩa về thực tại, về trạng thái nơi hiện tại đó. Bạn đang là bất cứ ai, bất cứ tướng trạng nào không quan trọng, cái quan trọng là ở đó bạn vắng mặt đi cái suy nghĩ bạn Đang Là, và vắng mặt cả cái suy nghĩ mong muốn bạn Sẽ Là. Lúc đó, bình an, hạnh phúc, phiền não hay khổ đau sẽ không là khái niệm khiến bạn bận tâm tới. Bạn không còn sự tìm hiểu hay lý giải về chúng để xuất hiện sự chối bỏ, từ khước hay viễn ly mà đơn giản trạng thái bạn đang là như vậy.
Tu không có nghĩa là trở thành, mà tu để giác ngộ. Vì vậy hãy tự dập tắt những điên đảo trở thành, đắc nọ đắc kia, thành tựu nọ thành tựu kia. Hãy tự bên trong mà bước ra, thay vì áp ngược chúng từ phía ngoài vào. Hãy cứ bước đi, và đừng nghĩ ngợi gì.