Bằng lăng có bớt tím màu?

– Để tớ hát cậu nghe bài “Im lặng đêm HN “ nhé.

“ Chỉ còn mênh mông gương hồ, hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ/ Chỉ còn mênh mông gương hồ, từng hàng cây góc phố, ngây ngô nhìn nhau/ Chỉ còn…”

– Hì hì, k hát nữa. Sao im lặng thế? À, cậu gọi tớ bằng chị đi! Kém người ta tới tận 40 ngày lận.

– Cậu thích thế àh?

– Uh.

– Làm chị là làm chị mãi mãi đấy. Không ân hận chứ?

– Không. Mà đi nhanh lên. Bác hôm nay đi vắng, tớ phải về trông nhà mà. Với lại cũng muộn rồi. (Mặc dù đêm HN thật đẹp phải k? Không quá ồn ào, ít bụi bặm và những ánh đèn màu rực rỡ giăng mắc khắp các phố phường. Đâu đó thoang thoảng hương hoa Ngọc Lan.) Mà cũng sắp mưa rồi đấy.

Nhóc khẽ đặt nhẹ tay vào eo hắn. Nhóc miên man với 1 lô cảm xúc không tên thật nhẹ nhàng, dịu ngọt như hương hoa Ngọc Lan. Nếu nhà 2 đứa ở gần nhau thì tốt biết mấy nhỉ? Khổ thân hắn thật! Đường thì xa mà trời lại có vẻ sắp mưa nữa chứ. Đằng trước, hắn không nói gì, kéo ga đi nhanh hơn. Hình như hắn giận gì thì phải? Thôi, kệ. Cứ im lặng cũng có cái hay. Hìhì.

– Về đến nhà rùi. Cậu về luôn chứ? Có áo mưa chưa?

– Uh. Có rồi. Chúc ngủ ngon.

– Chúc ngủ ngon.

Hắn kéo ga, lao vút đi. Chết rồi. Hình như là bị giận thật rồi. Hắn đâu có chào Nhóc nhanh như thế những lần đưa Nhóc về. Toi rồi.

Nhóc cầm điện thoại. Nhắn gì được nhỉ? Giờ mình đã yên vị trong chăn ấm, chỉ còn hắn vẫn đang ngoài đường. Trời đã bắt đầu đổ mưa. Thương quá! Định hỏi hắn có giận Nhóc điều gì không, nhưng coi như không biết gì khéo lại hay hơn. Nhắn 1 tin thật đáng yêu gửi đến hắn nhé. Hì hì. Nhóc lại miên man với 1 lô cảm xúc không tên của mình. Những bông hoa Ngọc Lan, hắn đưa cho Nhóc lúc chiều, thơm ngát. Ngoài trời, mưa đã bắt đầu nặng hạt. Tiếng mưa trên mái tôn nghe ngày một rõ hơn.

– Tớ ghét trời mưa!

– Tớ tưởng người lãng mạn như cậu phải thích trời mưa chứ?

– Không. Mưa làm những bông hoa bằng lăng bớt tím. Tớ ghét cả cái màu tím của hoa bằng lăng nữa. Chẳng kiên định gì cả. Cứ gặp mưa là lại bớt tím màu.

– Hì hì. Tớ không nghĩ vậy đâu. Mưa sẽ gửi màu tím xuống lòng đất mẹ mà. Màu tím đó sẽ còn mãi.

Nhóc khẽ mỉm cười. Từ trước Nhóc vẫn ghét hoa bằng lăng và mưa chỉ vì cái lý do trên. Mà giờ nghe hắn nói, cũng thấy lạc quan hơn. “Mưa sẽ gửi màu tím xuống lòng đất mẹ.” Nhóc thiếp đi.

hoa-bang-lang-hinh-anh-12_dauc

Không có tin nhắn nào sao? Hay tại mạng điện thoại nhỉ? Không biết hắn có sao k nữa. Nhóc bấm máy. Vẫn có tín hiệu. Nhưng hắn không trả lời. Thôi rồi. Giờ thì là giận thật, rất thật rồi. Chẳng nhẽ, hắn không cảm nhận được tình cảm Nhóc dành cho hắn. Nhóc biết, tất cả chỉ mới bắt đầu, tất cả đều dịu ngọt và nhẹ nhàng như hương Ngọc Lan. Thoáng một chút chạnh lòng. Nhóc không phải là toàn mỹ, không phải là xinh đẹp, không phải là trẻ trung. Một người như hắn có hàng tá các cô em xung quanh cơ mà. Nhóc khẽ cười vì câu “cậu lại cho tớ ăn dưa bở à?”. Chẳng biết ai cho ai ăn dưa bở nữa. Hắn thật đáng ghét phải không? Thèm cảm giác an toàn khi đặt tay mình trong tay ai đó, mà hắn cũng có làm được đâu. Thế mà gọi là yêu àh. Không nịnh nọt được nữa rồi. Phải mắng cho hắn 1 trận.

Nhóc vừa bấm “Send” thì đã kịp nhận tin nhắn của hắn. Hắn đang buồn. Và thú thực rằng giận Nhóc. Con tim Nhóc nghẹn lại. Chỉ vì 1 lý do, Nhóc thích làm chị mà thôi. Mà đúng vậy, tại hắn sinh sau Nhóc tới 40 ngày liền mà. Trêu cho vui tí thôi. Ai đời, toàn cô trẻ đẹp không yêu, lại đi tán tỉnh bà già. Hì hì. Nhóc muốn ở bên hắn giờ này quá, để đấm vào cái mặt đáng ghét của hắn. Con trai gì mà toàn suy nghĩ lung tung. Ghét quá. Ghét quá đi.

Hoà lẫn trong tiếng mưa là tiếng nhạc tin nhắn. Nhóc không ngủ được. Và chắc chắn hắn cũng không ngủ được. Giờ thì Nhóc biết, hắn yêu Nhóc nhiều đến như thế nào. Cả Nhóc nữa, cái tình cảm trong trái tim Nhóc đang lớn lên từng ngày. Những giọt nước mắt đang lăn nhẹ trên má, không mặn chát mà nóng ấm. Hương Ngọc Lan đang tràn ngập không gian. Nhóc mơ đi trong cái mùi hương ấy. “Nắng đang vàng tươi sóng sánh. Không khí trong mát sau cơn mưa. Chỉ những bông hoa bằng lăng đã bớt tím. Dưới gốc, trải trạt những cánh hoa bằng lăng. Mưa đã mang màu tím trở về với đất mẹ. Hắn nắm tay Nhóc đi trên con đường trải đầy màu tím đấy. 1 cánh hoa khẽ vương lên tóc Nhóc. Hắn xiết tay, thì thầm: Anh yêu em. Nhóc khẽ mỉm cười”

bang lang

7h30. Nhóc bật dậy. Muộn giờ đi làm mất rồi. Híc. Híc. Mau mau. Kiểu này đến muộn thể nào cũng được nghe sếp ca. Phóng vội đến công ty, Nhóc vẫn thấy những cánh hoa bằng lăng 2 bên đường đang bung mình đón ánh nắng, tích yêu thương. Dù sao đi nữa, Nhóc vẫn thích nhìn hoa bằng lăng dưới nắng hơn. Hihi.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*
*
Website