Bạn nhận ra các trò chơi, biết đó là trò chơi?
Sao bạn có muốn chơi mãi? Chơi đi chơi lại không chán? Bạn nói rằng bạn k phải vậy, bạn biết mình đang chơi?
Vậy bạn muốn gì ở các trò chơi thế gian ?
Bạn muốn chứng minh mình chơi giỏi?
Bạn muốn chứng minh mình k bị nó cuốn trôi?
Bạn muốn chứng minh mình bình thường và k khác thường?
Bản ngã bạn đang muốn nói nó làm được?
Nó làm điều thế gian k làm được.
Nó chơi trò thế gian k chơi được.
Nhưng cũng có thể là bạn đang đi vào một lối cụt trên con đường đạo mà bạn chưa biết phải đi tiếp thế nào.
Tu như không tu, k có nghĩa là không tu gì.
Tu k có nghĩa là thiết lập tâm hay 1 con đường mình cần đi, nhưng lại cần rõ ràng ở đích đến, rõ ràng ở tất cả mọi thân, thọ, tâm, pháp bạn đang trải qua, để thấy các pháp chân thật.
Tu là biết cái gì là tự nhiên, cái gì là cuộc sống, cái gì là đạo, cái gì là pháp thế gian. Tự nhiên là không thêm bớt. Pháp có cách tự vận hành của nó. Còn tác ý trên thế gian còn đi ngược tự nhiên và đạo vậy. Đừng kẹt giữa thế gian và đạo và bảo rằng đó là con đường trung đạo.
À mà thôi, hãy cứ tự nhiên như nó đang là, như là cách bạn đang nhận thức. Nếu bạn đã chọn chơi, hãy chơi cho tới bến, bất chấp được không, bỏ qua tiếng nói nhỏ trong đầu của đúng sai? Khi nào chán chơi thì dừng lại, có thể muộn, nhưng k còn hối tiếc. Cuộc sống và thời gian sẽ là câu trả lời tốt nhất mà.
Còn tôi, đang ngắm làn hương trôi qua những dấu vết tâm tư. Thế là đủ.
.
.
.