P1: Học và không học
Không học một ngành hay một khóa học ngắn hạn gì liên quan tới tài chính, kinh tế.
Sách kinh doanh đọc cũng không nhiều không nói là quá ít. Mà dường như cũng không có quyển nào cho đáng tên tuổi trừ ngày xưa ở giai đoạn đại cương phải học mấy môn Lịch sử học thuyết kinh tế, Kinh tế chính trị Mác lê nin (cũng chẳng hiểu sao 1 ngành đặc thù kỹ thuật lại phải học mấy môn đó :D)
Tôi chỉ có một thói quen. Đó là thói quen tiêu dùng hằng ngày. Thói quen đó bắt đầu và được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Khởi nghiệp và gian khó.
Sinh ra trong một gia đình có thể nói là nghèo nhất vùng ngày ấy. Ở giai đoạn cũng những năm 80 của thế kỷ trước, thời buổi lúc đó ai cũng khó khăn nhưng gia đình tôi được liệt vào dạng đặc biệt. Vì nếu ở quê, có thể tự cung tự cấp một số sản phẩm nông sản thiết yếu phục vụ bữa ăn hằng ngày, hay những người gốc thành phố có thể buôn bán chui dựa vào quen biết thì bố mẹ tôi không thuộc hai dạng đó. 1 bộ đội, 1 giáo viên, 1 mẫu gia đình mơ ước ngày đó nhưng nghèo. Mọi chi tiêu chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi và tem phiếu. Mẹ tôi lại mắn, đẻ liền 2 chị em tôi. 😀 Mà oái oăm là 2 chị em lại liên tục ốm nên tiền thuốc thang, bệnh viện lại càng ngốn thêm. Bố đi bộ đội cũng chẳng chu cấp được gì về, khi về thì lại 2 bàn tay trắng với một đống giấy tờ chứng nhận bệnh binh.
Nghèo. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác nghèo đến tê tái lòng. Đến ứa nước mắt khi nhìn bố mẹ tôi khóc vì đến Tết không có cái gì cho con cái. Người ta bảo, nghèo thì hèn. Nhưng bố mẹ tôi không cho phép điều đó xảy ra.
“Thua nhau cái giàu sang, hơn nhau sự đoàng hoàng”. Mẹ bảo, nồi cơm nhà mình vơi, không ai nhìn thấy, nhưng quần áo mình rách ai cũng nhìn thấy. Bọn tôi lúc nào cũng được mặc những bộ quần áo đẹp nhất ngày đó để không kém bạn kém bè, để không ai biết nhà tôi nghèo thế nào. Với bố, đi bộ đội bao nhiêu năm khiến bố gày gò, vàng vọt. Mẹ tôi cũng lên một kế hoạch chăm sóc để bố tôi thay đổi. Bố béo tốt, khỏe mạnh vừa sẽ có sức khỏe cáng đáng việc nhà, vừa thể hiện với bàn dân thiên hạ rằng mẹ tôi là một người phụ nữ giỏi và gia đình tôi không nghèo. (cái này tôi chưa làm được dù cố :D).
“Người chọn nghề, hay nghề chọn người?” Hai năm sau khi bố tôi xuất ngũ, bố mẹ tôi thử đủ các nghề. Từ nuôi lợn (lợn không chịu lớn đến lăn ra chết đột ngột) đến tránh bánh cuốn (không ai ăn) đến tráng bánh đa (không ai mua). Những cái nghề mà bố mẹ tôi cho là thế mạnh của mình vì nó vốn ít, lại do mình đã từng làm và có tay nghề. Nhưng thị trường lúc đó chưa có cầu nhiều hay do lộc trời chưa cho mà bố mẹ tôi không thành công ở một mặt hàng nào hết. Bố vắt tay lên trán, mẹ khoanh tay trước ngực. Bố bảo hay bố đi làm phụ hồ, nề. Mẹ nói nghề đó cũng có tiền nhưng lang thang đây đó, ở trong bộ đội anh cũng từng làm mộc, hay đi học cho được cái nghề mộc đi.
“Không thày đố mày làm nên”…. Còn tiếp