Tết nhất đến nơi rồi mà mấy ngày nay mình toàn bị trộm thôi. Người thì trộm bài viết của mình, người thì trộm túi mứt dừa ngon nhất mà mình vừa order xong. (Nó quá nhỏ bé và buồn cười so với việc mỗi năm mình làm từ thiện, cho đi cả trăm triệu đồng. Nhưng một lỗi nhỏ, không dám nhìn vào, phân tích sâu xa, quán triệt tới cùng, mà bảo rằng bỏ qua đi, không đáng thì chỉ là ta đang tự cho mình là cao quý hơn mà bỏ qua thôi.)
Tính ra, cái gì cũng là cái mình thích: bài viết cũng là tâm huyết của mình, ngồi thiền quán bao nhiêu lâu, đủ định tĩnh mới có thể viết ra, do tham ái muốn chia sẻ kiến thức mình có được mà mình mới tác ý để viết; rồi gói mứt dừa cũng thế, mình thích ăn, do tham ái vị ngon của nó mà mình tác ý mua nó về thưởng thức. Cái nhân chúng có mặt, để chúng là thủ uẩn của mình, rồi mình coi mình là chủ nhân chủ sở hữu của chúng đều do một cái nhân tham ái mà ra.
Viết ra tới đây, đúng là mình đang bực thứ nhất là vì có người khác lấy đồ của mình, mình đang chấp thủ uẩn: cho rằng sắc này là của ta, thức này là của ta, và người khác lấy của ta thì ta không thích.
Nhưng còn một cái bực khác nữa, đó là hai người ăn trộm của mình đều là những người hành thiền. Và mình tà tri kiến rằng: những người hành thiền thì hết sức đoàng hoàng, nếu họ có lấy của mình thì sẽ phái nói với mình một câu, không có chuyện lẳng lặng lấy như thế. Chính cái chấp tri kiến cá nhân này, mà khi nó không đúng như mình nghĩ, nó không matching với kho chứa tri thức cá nhân khiến mình khó chịu.
Mình cứ thấy như cái thằng robot ở trong đầu mình nó cứ tự nói: người ta không đúng, làm vậy là không đúng, thật sự là không đúng… Và mọi cái tư duy sau một hồi chạy lòng vòng, vẫn cho ra một thứ kết quả: không đúng. Và khuấy động, và tìm câu matching đúng ở bên ngoài. Matching đâu không thấy, chỉ thấy thêm “buồn cười”.
Và giờ lại ban căng là nó lại mâu thuẫn với tà tri thức thứ hai: học đạo rồi thì không được khó chịu với mấy cái thứ này. Nếu là người không học đạo: bạn bị ai đó lấy đồ, bạn chửi um lên là xong, không phải tư duy nhiều. Cái bực thứ nhất: chấp thủ uẩn, cái bực thứ hai: chấp tà tri kiến ngoại, cái bực thứ ba: chấp tà tri kiến nội. haha. Và đúng là: hoại khổ, khổ khổ, hành khổ có mặt đủ cả. Khổ nọ chồng chất khổ kia, tới lui chẳng được.
Tư duy một hồi chán chê, thấm thía câu: Khi ta đứng lại, thời ta bị chìm xuống; Khi ta bước tới, thời ta bị trôi dạt. Do vậy, ta không đứng lại, không bước tới, ta vượt khỏi bộc lưu.
Đã quên mình có 1 bài viết và 1 gói mứt. Do 2 thứ này k có mặt nên việc ăn trộm k có mặt. Do ăn trộm k có mặt, mình k khổ.