20 năm. 20 năm kể từ ngày lần đầu tiên mẹ dẫn tôi đến trường. Chắc các bạn đều biết bài hát “Ngày đầu tiên đi học” đó. Tôi cũng chẳng nhớ rõ lắm vào ngày đầu tiên đó thì tôi có khóc hay có một cô giáo nào ra dỗ dành hay không. Tôi cũng thật chẳng nhớ gì hết. Chỉ nhớ tôi được xếp vào lớp 1B. Tôi thì thích 1A vậy là chạy sang đứng xếp hàng với các bạn 1A, nhưng rồi cô giáo vẫn bảo là danh sách tôi ở lớp 1B và đưa tôi sang lớp.
Lớp 1 trôi qua như thế nào tôi cũng không nhớ nữa. Buồn cười nhỉ? Không nhớ thì viết ra để làm gì. Có lẽ là như vậy. Rồi lớp 2 tôi được cô giáo chọn làm lớp trưởng và tiếp theo cứ thế, cứ thế. Trong ký ức của tôi thật chẳng hiểu sao tôi không thể nhớ tôi đã trải qua nhưng ngày học cấp I như thế nào, bạn bè ra sao… Chỉ vài hình ảnh đọng lại trong tâm trí tôi nhưng đa số là hình ảnh buồn nên tôi cũng không muốn nhớ chúng nữa. Bạn bè ngày cấp I vẫn nhớ tôi nhưng tôi cũng không thể nhớ ra họ là ai.
Thế đấy. Và trong số ít những hình ảnh tôi nhớ được đó là hình ảnh cây trứng gà đầu hồi nhà bác bảo vệ trường của chúng tôi. Nhà bác ngay sát trường. Có một khoảnh sân rất to và chúng tôi có thể chơi trò chơi ở đó nếu sân trường hết chỗ. Nhưng đa số tụi tôi chọn nhà bác vì ở đó có nhiều cây nên thường râm mát hơn. Đầu hồi nhà bác có một cây trứng gà rất cao. Ngày đó với 1 đứa bé con cao hơn 1 m thì cây trứng gà đó lớn lắm. Cứ ra chơi là tụi tôi 3 chân bốn cẳng chạy một mạch đến cây trứng gà đó và thi xem ai trèo nhanh và cao nhất. Và cái vị trí quán quân đó chẳng ai khác chính là tôi. Tôi thích cái cảm giác được ở vị trí cao nhất và không thể leo tiếp được nữa. Rồi chúng tôi ngồi vắt vẻo trên đó hò hét. Mặc cho bác bảo vệ đe doạ nhưng chẳng đứa nào chịu xuống. Kỷ niệm ngày ấu thơ phai nhạt dần theo thời gian.
Tôi lớn lên. Học hết cấp này đến cấp khác rồi ra trường. Tôi cũng gặp bao nhiêu bác bảo vệ nhưng trong đầu tôi cũng chẳng thể nhớ tới bác bảo vệ ngày nào. Bao nhiêu người tôi đã gặp. Bao nhiêu hình ảnh đến rồi lại đi.
Hôm qua, về thăm nhà. Ra giúp mẹ trông cửa hàng. Tôi gặp lại bác. 20 năm. Bác đã già đi rất nhiều. Đi đứng không vững vàng. Tai không còn nghe rõ nữa. Tôi nhận ra bác và bác vẫn nhớ tôi. Bác hỏi Mẹ: “cái Hà đây hả?”
“Vâng”. Rồi mẹ quay sang bảo tôi “Bác rất hay ra đây mua hàng của mẹ và hỏi thăm về con luôn. Bác vẫn nhớ một cô lớp trưởng nghịch như quỷ sứ.”
Tôi giật mình. Một cảm giác ấm áp lạ như suối nguồn đang tuôn chảy trong cơ thể tôi. Tôi không thể nghĩ, tôi không thể tin tôi lại được một người như bác nhớ tới và hỏi thăm. Với bác, mỗi năm học hàng trăm đứa học sinh ra trường và đã biết bao nhiêu khoá trong đời làm bảo vệ của bác.
Ngỡ ngàng đến suýt trào nước mắt. Tôi hiểu rằng, cuộc sống trôi nổi, tất cả như thoáng mây, như cơn gió thổi lướt qua, nhưng tất cả vẫn kịp đọng lại trong tâm trí một ai đó một điều gì đó. Có thể tôi và bạn đã từng gặp nhau. Rồi tôi và bạn chẳng thể nhớ về nhau. Nhưng một ai đó lại nhớ hình ảnh tôi và bạn. Cũng có thể tôi và bạn đã từng gặp nhau. Bạn chẳng thể nhớ tôi là ai nhưng tôi vẫn nhớ tới bạn. Hay tôi chẳng thể nhớ bạn là ai nhưng bạn vẫn luôn nhớ tới tôi.
Tôi viết bài này vì tôi muốn nói với các bạn rằng, ngày hôm qua, tôi chẳng nhớ hết ngày sinh của các bạn để chúc mừng sinh nhât, chẳng thể nhớ hết số điện thoại để chúc mừng năm mới, chẳng thể có hết id để gửi tin nhắn nhưng tôi vẫn luôn nhớ tới các bạn. Và xin lỗi cả những ai tôi không thể nhớ tới mà vẫn luôn nhớ về tôi. Tôi thật sự trân trọng tất cả vì tôi 26 tuổi, tức là tôi đã trải qua 26*365*24*60*60 giây, và mỗi giây đó tôi đã có thể gặp nhiều hơn một người. Những khoảng khắc đó đều làm nên ký ức của tôi, nuôi tôi lớn lên 26 tuổi. Và cả cuộc đời sau này nữa.
Chúc mừng năm mới với tất cả lời nguyện cầu tốt đẹp nhất.