Viết linh tinh

Có người đọc fb của mình, rồi lại nói chuyện với bạn mình (không nói tt với mình) là:

– cái Hà nó viết thì hay đấy, sắc sảo nhưng gai góc, đanh thép, kể mà bớt đi được thì tốt

Xưa mà nghe thấy mấy góp ý kiểu này mình sẽ nhột lắm, kiểu gì cũng nghĩ ngợi: ôi, mình là thế ư, làm thế nào giờ nhỉ, mình cần phải thay đổi thôi… 🤣 mà giờ mình thấy thích lắm. Thích vì hóa ra cũng có người đọc fb mình. 🤣🤣

Thật sự lúc nào điên chuyện gì thì mới hay viết nên ngôn từ nó cũng điên theo vậy. Còn bình thường chẳng nghĩ được gì. Cái thời suốt ngày thơ thẩn sến súa, đầu óc treo ngược cành cây cũng chán luôn rồi. Và quan trọng mình cũng không có nhu cầu cần ai đó thích mình, kể cả khách hàng. Chúng ta đến với nhau, bên cạnh nhau một là do duyên từ trước, hai là ý thức hệ, nhân sinh quan hợp nhau, chứ không phải mấy ngôn từ chau chuốt, nhất là một status có vài dòng nghĩ nát óc mất nửa giờ. Nên giờ cái đầu một là điên, hai là không nghĩ gì. 🤣🤣

Nhưng mà công nhận, cái ngôn từ nó chứa đựng nhiều thứ ghê gớm thật, không loại trừ cả bản ngã. Mình chỉ có cỡ nghìn bài viết trên mấy website thôi mà thành ra chẳng có một nhân viên sales nào, doanh thu vẫn xtỷ/tháng. Sợ thật đấy.

Rốt lại chỉ khoe em vẫn bán vật liệu cách âm tiêu âm, cách nhiệt. Vừa đọc cái hđ nhân viên gửi duyệt có nửa tỷ, mà khách yêu cầu mức phạt trần cao nhất 8% với sản phẩm gia công của VN, yêu cầu bồi thường và hoàn hàng 24h. Một công việc hoàn toàn dựa trên nguyên tắc, và điều khoản, sự giao dịch k chỉ giới hạn trong vài trăm triệu đơn hàng, mà là cả công trình vài chục vài trăm tỷ, những tòa nhà cao vài chục tầng, nên mềm mỏng mà không đúng đắn là thánh họ ngay.

🤣
🤣

Xoay tạo

Thấy bức tranh mà thấy cả khoảng trời 😄😄

Khi tôi học vẽ buổi 1, mà mọi người cứ tưởng tôi đã từng cầm bút và hý hoáy nghịch ngợm từ trước đó… Có rất nhiều thứ tôi bắt tay vào làm rồi lại ngừng ngay hoặc sớm. Có người cho rằng tôi không kiên trì, biết nhiều mà chẳng biết gì. Nhưng với tôi chúng đơn giản là các trải nghiệm.

Tôi chẳng thể kiếm tiền giỏi như các nhà tài phiệt hoặc cũng không trở thành những nhà nghiên cứu, sáng tạo vì đơn giản có những thứ sẽ không bao giờ đánh đổi. Tôi cũng không mong trở thành hay lấy ai đó làm tấm gương để phải giống như vậy vì mỗi cá thể có một cá tính riêng và một vẻ đẹp riêng. Chỉ có duy nhất một thứ tôi theo đuổi đó là khám phá tâm mình, cái sự nắng mưa, lúc nóng lúc lạnh của nó vậy.

Nhưng có một thú vị, khi bạn nhạy cảm với tâm mình, cũng là lúc bạn nhạy cảm với tâm người và cả thời cuộc. Trước đây, vì sự nhạy cảm đó mà tâm mình bị xao động theo, cũng như sự xao động của thị trường làm các doanh nhân phải loay hoay và lúng túng vậy. Nhưng khi sự khám phá đó đủ sâu, bạn sẽ giống như biển sâu vậy, sóng cứ vỗ bờ thôi.

Ngày nội thất lên ngôi, doanh nghiệp tôi 40 từ khóa top1, tôi mở xưởng mộc của riêng mình. Khi các xưởng mộc đua nhau giảm giá để cạnh tranh, tôi quay phắt sang chỉ làm ốp tường gỗ chỉ sau 1 đêm làm tất cả từ thợ đến nvkd, tke bàng hoàng. Rồi khi đang làm thi công ốp gỗ hội trường, phòng nghe ở giai đoạn đỉnh cao, lại quay phắt sang chỉ tư vấn, hướng dẫn thi công và phân phối vật tư vì giai đoạn đó các đơn vị thi công đua nhau giảm giá thi công.

Tôi không đợi có dịch bệnh, hay chiến tranh, hay kinh tế suy thoái mới thay đổi phương thức kinh doanh. Có thể doanh nghiệp tôi đến giờ vẫn hoàn toàn nhỏ bé, siêu nhỏ bé. Nhưng cái cơ bản tôi luôn làm chủ được thị trường, làm chủ được thời gian và công việc. Không giẫm chân lên ai, không phải giành giật tranh cướp miếng bánh của ai bằng những mưa mô, toan tính.

Còn bạn, bạn có sẵn sàng xoay tạo không? Nhiều trò chơi mới đều sẵn sàng để bạn chơi. Nhưng trò khó nhất và vẫn nên là bắt đầu trước hết đó là: khám phá tâm mình.

Nếu bạn tìm đến các trung tâm thiền, nhóm thiền, hay các bộ môn tâm linh với hy vọng giải quyết được điều gì đó nơi thân tâm mình; hay để thỏa mãn sự tò mò xem nó thế nào, có cái gì hay, cái gì hợp, cái gì đúng không; hay phương pháp đó có đạt được cái này, cái kia không… thì tất cả những điều đó chỉ là “sự ngoài da”. Bạn không thể đi sâu vào bên trong. Bạn không thể chạm tới Sự thật. Vì tất cả đều bị chặn ngay ở cái bạn hy vọng, cái bạn tò mò, cái bạn mong thỏa mãn, cái bạn mong đạt.

Cũng như khi thưởng một ly trà. Bạn so sánh trà này ngon hay dở hơn trà kia, trà này đắng hay chát hơn trà kia, trà này tốt hay không tốt hơn trà kia, trà này rẻ hay đắt hơn trà kia… thì bạn sẽ không bao giờ chạm được vào mùi vị của trà. Tất cả đã bị chặn lại nơi cái “cho là”, “cho rằng”, cái tưởng như là biết… của bạn.

Vô Tứ – là để bạn hãy bỏ lại ngoài cửa quán tất các tri kiến, kinh nghiệm, kiến thức cá nhân của bạn, để có thể cảm nhận và thưởng thức trọn vẹn nhất từng ly trà trên tay.

Cùng khám phá trà Xuân của Vô Tứ. Chúng tôi dâng lên bạn không chỉ là hương vị của các loại trà, hương vị của mùa xuân, của đất trời lắng đọng, mà còn sự tự khám phá, trải nghiệm sâu sắc nhất.

Bản ngã

Hành trình của một bông hoa

Dù đẹp đẽ cũng tới thời rụng xuống, hóa thành đất mùn

Nắm giữ hay buông bỏ

Muốn hay không muốn

Rốt cuộc vẫn là tư tưởng của bản ngã vậy

Nhầm lẫn đáng yêu

Những sự nhầm lẫn đáng yêu

🌸 ngây thơ của trẻ con và hồn nhiên của bậc tu hành

🌸 trí của thế gian và tuệ của sự giác ngộ

🌸 hạnh phúc của sự đầy đủ thỏa mãn theo bản ngã và phúc lạc của sự rỗng không chẳng có gì

Quan sát gì

Chúng ta thấy gì ở các bức tranh này?

Núi non?

Sóng biển?

Các vì sao?

Nhịp tim đang hoạt động?

Chúng ta có thấy:

Đồng bằng ở chân núi

Biển lặng phía sâu dưới lớp sóng

Cả màn trời tĩnh mịch

Sự nghỉ sau mỗi mạch đập?

Thay vì quan sát các thứ đang đến và đi, sinh ra rồi mất đi.

– trên thân: hãy quan sát sự thư giãn nếu bạn đang ngồi, đang nằm hay đứng im, nghỉ; quan sát khoảng trống xung quanh các động tác đang hoạt động …

– cảm giác: quan sát vùng không đau quanh sự đau, vùng không khó chịu quanh sự khó chịu, vùng thoải mái quanh các cảm giác bạn đang gọi tên…

– trong tâm: vùng bình yên quanh các cảm xúc dù buồn, khổ, lo lắng, bất an, thậm chí cả hạnh phúc hay vui sướng, giận, ghét, yêu…

– trong suy nghĩ: khoảng không nghĩ gì giữa các ý tưởng, tư duy đang dồn dập, các mơ mộng …

Hãy thấy Không hay trở về Không bất cứ lúc nào có thể. Đừng thêm vào hay sáng tạo thêm gì cả. Mọi thứ đã đủ rồi.

Bạn là gì?

Bạn là một phần của nó (chiến tranh và dịch bệnh) hay bạn chỉ đang đi ngang qua nó?

Bạn sẽ trở thành vị thần bất tử, đấng sáng tạo hay không là gì cả?

Nếu đã chọn theo con đường của Phật. Đã thấy cái Ta này chỉ là giả lập của ngũ uẩn thì bạn còn băn khoăn gì mà không buông xuống? Bạn muốn giữ lại điều gì?

Bệnh ư? Già ư? Và cả chết nữa? Nó có nằm ngoài quy luật của sự tương tác hợp-tan, sinh-diệt của các duyên?

Bạn chạy theo các dấu hiệu (trên thân là triệu chứng, tương lai là điềm báo) để làm gì? Để vá víu, để hoàn thiện, để tác duyên, để thiết lập… vậy buông xuống nó nằm ở đâu?

Cứ mải bám đuổi theo các vì sao trên bầu trời kia, mà mệt nhoài chạy từ ngân hà này sang ngân hà khác. Mà quên mất cả bầu trời rất rộng lớn thêm hay bớt vì sao nào đó cũng đâu có ảnh hưởng gì.

Bạn có thể đơn giản là hãy giữ khoảng bình yên, giữ lại sự yêu thương và tĩnh lặng để có thể bình thản ngắm tất cả như đang ngắm một đêm hội pháo hoa được không?

Cười

Đời người có nhiều thứ để chơi: quyền lực, tiền bạc, công danh, tình ái… Nhưng trò chơi với tâm mình có lẽ là trò thú vị nhất, đẳng cấp nhất, thoạt nhìn có vẻ nhàm chán nhất, nhưng khám phá nó rồi mới thấy vừa tội, vừa thương vừa buồn cười.

Hôm nay, tự dưng cứ thích cười. 🤣🤣

Con tằm dệt tơ

Một ngày con tằm nhả tơ

Nong tằm vàng óng
Sợi tơ dài như nỗi nhớ
Vắt ngang guồng quay
Dệt nỗi tương tư
Lời thì thầm nhắc chuyện ngày xưa
Thời gian dài khẽ khàng trôi qua ngàn năm ký ức
Tháng năm mong manh như sợi tơ treo trên đầu khung cửi
Chỉ một chút thôi
Cần sự khéo léo từng nhịp guồng
Gió mang theo những câu chuyện gửi về hư vô
Em níu giữ cả khung trời thương nhớ
Dệt thành mộng
Đem gói thành tấm màn sương
Phủ ngang trời
Che chắn gió lạnh đêm đông
Con tằm khẽ cựa mình nhả tơ
Những sợi tơ vàng óng
Không bận tâm ngày mai hay quá khứ
Đong đầy câu chuyện bên nong tằm
Chỉ là chiếc khung cửi
Vẫn đều đều dệt từng sợi, từng sợi như gió mây

Bài học Covid

Có thể ace không tin, nhưng lý do mình mắc Covid là đây…

Sau một năm tổng kết nhiều điều tốt lành, an vui đã đến, mình đã tự nhủ xin kiểm chứng việc mình tu tập tới đâu. Vì bình thường, ai cũng nghĩ, tu tập tốt, thì đời sống thế gian sẽ hưởng nhiều phước báu. Nhưng bản thân mình nghĩ, công phu tu tập không hẳn chỉ vậy, nếu vậy có vẻ ảo tưởng và dễ rơi vào lạc thọ…

Và thế đấy…

Gặp khổ thọ, đối diện với cái chết, sự sợ hãi vẫn xâm chiếm, định lực, pháp học, pháp hành vẫn bay biến hết… (vài lời tâm sự dưới còm)

May mắn của mình, trong những lúc này vẫn có những vị hộ trì nhắc nhở, những người đạo hữu động viên và hồi hướng công đức cho mình bình an.

10 ngày, là quá nhiều với những người đã tiêm vx 2 mũi, nhưng lại không quá nhiều, chỉ bằng thời gian một khóa tu Vps, cũng đủ cho mình trải nghiệm sâu sắc và nhận ra nhiều bài học giá trị.

🙏

Nam mô Phật.

Con xin cảm ơn Người đã vẫn là ánh sáng dẫn đường chỉ lối cho những chúng sinh vô minh phàm phu như con.

Con xin cảm ơn các vị hộ trì, các vị đạo hữu đã luôn bên con, nhắc nhở, động viên.