Lắng nghe

Nếu bạn không thể tự lắng nghe mình, bạn đừng mong người khác lắng nghe bạn và tin rằng bạn có thể lắng nghe người khác.

Âm thanh là một duyên khởi cho các loại cảm giác phát sinh của nội tâm. Nghe chuông điện thoại, người đang có người yêu ở xa – vui lắm, người đang bị đòi nợ – mệt lắm, người đang đợi tin từ người thân – hồi hộp lắm…

Âm nhạc, một chuỗi các kí tự âm sắc, từ khởi thủy, đã đi vào trong não bộ, thiết kế lên những bộ nhận diện: giai điệu này là vui, giai điệu này là buồn, giai điệu này nhảy nhót, giai điệu kia trầm lắng… Người làm nhạc, có thể đi sâu vào tâm thức mỗi người, là người có thể nhận biết được rung động nội tâm nơi mỗi kí tự âm thanh chạm vào tế bào thần kinh của chúng ta. Người có thể vô tư, vô ưu, thì âm nhạc có thế nào cũng chỉ đơn giản là những âm sắc, không hơn không kém, không tác động được. Nói một chút, không bàn luận hơn về âm thanh và cảm giác do âm thanh là duyên khởi.

Dầu sao, trong lúc cây còn non, hay chỉ là một sinh linh nhỏ bé, có sự sợ hãi trước tự nhiên, sự vận hành của vũ trụ, thì cái đi tìm vẫn là sự bình an phó thác nơi một đấng linh thiêng. Một cảm giác đơn giản như mỗi người con tìm về với gia đình, mẹ cha của mình.

Nếu bạn cảm thấy chán với 14 ngày ở trong nhà, bài tập 1, hãy lắng nghe các âm thanh nơi nội tâm mình. Và cùng thư giãn với bản nhạc.

Green Tara – https://www.youtube.com/watch?v=n8tTPAsDeF8

Và câu kết: nếu bạn không thể tự cứu mình, đừng mong ai đó cứu bạn, và nghĩ rằng có thể cứu người khác.

Sinh – Diệt

Nếu nhìn đời theo kiểu Duy vật: tư duy logic, biện chứng – bạn sẽ kẹt lại trong những tư duy không thể giải thích.Nếu nhìn đời theo kiểu Duy tâm: mọi thứ đều do Tâm sinh, giả tạo – bạn cũng bị kẹt lại trong những cái vọng tưởng.Chỉ khi bạn biết rằng Thế giới là Cảm thọ – Các cảm thọ này sinh lên rồi diệt đi do sự tiếp xúc của Giác quan và Trần cảnh, nó chỉ có khi có sự tiếp xúc nên nó Vô thường, Vô chủ sở hữu, nó có vị ngọt, có sự nguy hiểm, có sự xuất ly – chừng đó bạn mới là Độc lập, là bạn.

P/s: sáng dạy, chồng hái nắm hoa lan để ở gương cho vợ, tất cả đều là các cảm thọ ngọt ngào, chúng sinh lên rồi sẽ sớm diệt đi nên dù ngái ngủ vẫn ghi lại khoảng khắc này

Hãy tin vào chính mình

COVID-19

Đừng tin ai, hãy tin vào chính mình

Đừng vì ai, hãy vì chính mình

Mọi người cứ loạn cào cào lên nói nước này, nước kia, nước tôi nước bạn, cách của tôi đúng, cách bạn sai… Vì mấy cái tôi đó mà um tỏi khắp nơi. Thật là định đứng ngoài cuộc mà ngứa tay cũng phải bấm tí.

VN ở sát sườn TQ, nên ngay từ cuối tháng 1, VN đã triển khai cấp bách các biện pháp phòng ngừa, trường học đóng cửa, các hoạt động tôn giáo cấm. Đến cả chùa Hương linh thiêng mà năm nay cũng không một bóng người ngày 6 Tết. Ai cũng nói VN làm quá. Nhưng chúng ta đã dừng lại ở con số 16 của kì dịch đợt 1.

Đúng lúc này lại rộ lên về cái gọi là miễn dịch cộng đồng. Đúng là với 1 người làm doanh nghiệp, cái cần hiện giờ là tiền, chứ không phải là bối cảnh dân tình hoang mang lo sợ thay đổi hết hành vi tiêu dùng. Tôi thực sự cũng muốn CP nới lỏng tình hình để người dân tự tin hơn. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh quan sát tất cả. Đó là cách làm của CP, và tôi là một người dân VN, sống ở lãnh thổ VN, tôi tôn trọng tất cả những gì CP đang làm.

Cách đây 2 ngày thì Châu Âu tuyên bố đóng cửa biên giới để chống dịch, 30 ngày không du lịch. 10 ngày trước Ý và TBN đã phong tỏa toàn quốc, ai vi phạm sẽ xử phạt thậm chí bỏ tù, Pháp thì mới thêm lệnh ra khỏi nhà bị phạt lên tới 375eu. Như vậy là cái lý thuyết Miễn dịch cộng đồng như kiểu bị tự vả.

Nhìn lại VN đã hành động trước các nước ở CA tới 30 ngày thậm chí là 45 ngày so với 1 số nước mới ban hành. Ai cũng cho rằng mỗi nước một cách chống dịch và VN cũng không biết có thể chống cự tới bao giờ. Nhưng còn người là còn cách, tiền có thể kiếm lại.

Đến giờ phút này, tôi cũng k biết cách của nước nào là tốt hơn đối với đất nước, đối với nền kinh tế và người dân, khi mà Hà Nội cũng ban hành lệnh hạn chế ra ngoài. Nhưng vẫn đón công dân từ nước ngoài về và làm gia tăng nguồn lây. Công việc làm ăn coi như lại tụt đi một hy vọng. Nhưng tôi tin chính mình có đủ sức mạnh để vượt qua giai đoạn này, vì thế tôi tin vào người lãnh đạo Nhà nước nơi mình đang sống. Cũng như tôi không vì ai, tôi vì chính mình, hạn chế ra ngoài, không tụ tập, bớt khẩu nghiệp để dịch bệnh vì thế không có đường lây lan theo không khí hay theo cả MXH nữa.

Đất nước tôi vẫn xinh đẹp lắm, vì thế mà tôi đã chọn nó là nơi tôi tái sinh và sinh sống.

Đang ở chỗ nào ở yên chỗ đấy

Yêu tổ quốc, yêu đồng bào

Đang ở chỗ nào ở yên chỗ đấy

(bài này không viết về bệnh dịch, mượn cảnh để mọi người dễ thấy)

Mọi người hẳn ai cũng hình dung sự loạn cào cào của mấy ngày nay. Người từ ngoài nước đổ về trong nước tránh dịch. Người trong nước thì lo ngay ngáy, bảo người nước ngoài ở yên đó là ok, đi lại còn nhiễm bệnh hơn. Hoặc thậm chí lên án những kẻ lén lút đi lại trong nước gieo rắc mầm bệnh như BN34. Mọi sự xáo trộn, không chính thống, không đúng quy luật sẽ gây ra những hậu quả mà ai cũng đã thấy.

Lại nói về thời xưa, Khổng Tử có đưa ra cái thuyết Chính Danh: Vua phải có dáng vẻ của vua, thần phải có dáng vẻ của thần, cha phải có dáng vẻ của cha, con phải có dáng vẻ của con, người lãnh đạo phải có dáng vẻ của người lãnh đạo, cấp dưới phải có dáng vẻ của cấp dưới. Có như vậy gia đình mới hòa mục, quốc gia mới thái bình. Vì vậy nếu trong một xã hội mà ai cũng làm đúng với cái danh của mình (tức Chính danh) thì xã hội làm sao có loạn lạc, làm sao có nhũng nhiễu. Cái thuyết này nghe thì mới nghe thì thấy nói về vị trí của mỗi người trong xã hội, nhưng chung quy vẫn là đúng vị trí, đúng quy luật.

Gần hơn nữa là sức khỏe của những người bị mắc Covid 19. Chưa có vac-xin, chưa có thuốc chữa. Tất cả chỉ trông chờ vào hệ miễn dịch. Bạn hoảng loạn hay lo lắng không thể khỏi. Bạn chạy nhảy khắp nơi không thể khỏi. Bạn tìm thuốc nọ thuốc kia không thể vì cơ bản là không có. Hay nói gọn là không có yếu tố bên ngoài nào làm thay đổi việc bạn khỏi bệnh lúc này, tất cả chỉ có bạn, duy nhất là bạn, và cách duy nhất là bạn nghỉ ngơi, để cơ thể tự miễn dịch. Bạn đơn giản chỉ cần là bạn.

Giờ mới là cái tôi sẽ nói về những cái bạn đã từng cho là không đúng, không phải và chỉ ra những cái bạn đã thực hành chưa tới.

Hầu hết chúng ta muốn khỏe mạnh, nên cái mà chúng ta thường làm đó là bổ sung các thuốc bổ từ bên ngoài vào, có những người bị bệnh thì hoảng loạn lên tìm các thuốc chữa. Bổ sung không sai, chữa bệnh không sai. Sai ở đây là cách bạn tìm đến nó và sử dụng nó. Bạn phó thác cho các loại thuốc bổ, bạn sợ hãi khi không có thuốc men. Nhiều phương pháp chữa bệnh tự nhiên như luyện tập Khí công, Thiền, hay để cơ thể nghỉ ngơi thì bạn cho rằng không đúng, không tin, làm sao có thể. Ví dụ như Thiền, làm sao ngồi im mà có thể chữa bệnh? Nhưng như trên thôi, thiền chính là việc ngồi im, để cho các nơi trên cơ thể bạn chỗ nào ở đúng chỗ đó. Tâm trí bạn không bị loạn lên cho rằng chỗ này tốt hơn chỗ kia, dẫn tới chạy tùm lum từ Âu sang Á, mà k biết rằng, bệnh ở nơi đường đi hay chính là ở nơi hành vi của bạn đó.

(Tôi không có ý phủ nhận Tây y, mà Tây y là biện pháp cuối cùng, giống như việc hiện giờ người từ CA đổ về thì chính phủ bắt buộc phải cho họ vào các khu cách ly).

Không bàn sâu hơn về Thiền, vì một số người sẽ nói rằng Thiền khó lắm, và cũng nói nó quá lâu để chữa bệnh. Mình sẽ nói sang cách tập luyện các môn Thể dục, thể thao phổ biến hiện nay: đi bộ, đi xe đạp, chạy,… Những môn này đều nâng cao sức khỏe, và mọi người đều thấy nó đơn giản, dễ thực hành, và cho rằng mình đã thực hành đúng. Nhưng cơ bản 99% thực hành không đúng hoặc có thể nói chưa tới. Ai cũng chỉ chăm chăm tới số lượng, được bao lâu, bao xa. Đã ai đi bộ mà biết mình đang đi bộ? Đã ai đang chạy mà biết mình đang chạy? Bạn sẽ cho rằng đây là hai câu hỏi ngớ ngẩn. Nhưng thật sự đó. Khi bạn đang đi bộ và đang chạy, thì tâm trí bạn đang để ở đâu? Bạn nghĩ tới công việc, bạn nghĩ tới gia đình, bạn nghĩ tới dịch bệnh, bạn nghĩ tới buổi cãi lộn ngày hôm qua, hay bạn mơ tới việc đi gặp người yêu tối nay… Tâm trí của bạn nó không đang ở chỗ nó cần ở: đó là ở nơi bước chân của bạn. Và bạn biết rồi đấy, cái gì không ở đúng vị trí thì đều sẽ để lại hậu quả, không có tác dụng hay phản tác dụng.

Giờ phần này sẽ sâu hơn, và chúng sẽ thực sự khó hiểu với bạn, nhưng tôi sẽ cố gắng dùng ngôn từ dễ hiểu nhất để diễn đạt.

Những thông tin ngoài kia, về cơ bản chúng là thông tin và chúng tồn tại bên ngoài bạn. Nhưng vì bạn có các giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, da nên bạn có thể tiếp nhận các thông tin đó. Việc bạn tiếp nhận nó, về lý thuyết sinh học, đó là do các tế bào thần kinh ở mắt, tai, mũi, lưỡi, da đang ghi nhận các thông tin đó. Đúng ra, ngay từ đầu bạn không nên tiếp nhận chúng, vì chúng là chúng, bạn là bạn. Nhưng vì bạn là một sinh vật bạn không thể không có sự kết nối với thế giới. Và khi bạn tiếp nhận, đáng ra bạn nên chỉ để các thông tin được tiếp nhận này ở nơi các tế bào thần kinh giác quan để ghi nhận nó, để biết vậy. Nhưng vì nhiều lý do như sinh tồn, quan điểm cá nhân, ý thức xã hội… những khuân mẫu chủ quan do bạn đặt ra, nên bạn tiếp tục tiếp nhận chúng theo cách bạn đã lập trình: thế này là đúng, thế này là sai, thế này là tốt, thế này là xấu, thế này xanh, thế này là đỏ, thế này là vuông, thế này là tròn, là được, là không được… Và bạn thấy không. Nếu cái gì ở chỗ nào, ở nguyên chỗ đó, các thông tin được ghi nhận nơi tế bào thần kinh giác quan không bị đưa đi khắp nơi phân tích, xử lý, tổng hợp, so sánh… thì bạn đâu có đau đầu, điên loạn, sợ hãi hay thậm chí cả vui thích, sung sướng… lên vì chúng.

Vậy đó, chỉ đơn giản ở chỗ: ngay bây giờ và tại đây, cái gì đang ở đâu ở đó, ai đang ở yên chỗ nào thì ở yên chỗ đó.

CƠ nào cho mình?

Những ngày qua, ace doanh nhân chúng tôi luôn động viên nhau cố gắng vượt qua mùa dịch này. Nhiều người bên ngoài cho rằng trong Nguy có Cơ, nhưng mỗi công ty, mỗi ngành hàng, mỗi dịch vụ lại có những cái bất cập riêng, ảnh hưởng bởi dịch ở những góc độ khác nhau. Vậy Cơ nào cho mình được đây?

Thương trường là chiến trường – nên vị Giám đốc ở một công ty cũng như một vị Tư lệnh trong quân đội vậy. Ngoài binh hùng, tướng mạnh, ngoài chiến lược thao trường, ngoài tinh thần chiến đấu thì cũng cần có một cái gọi là Thiên thời. Trong cuộc chiến của Doanh nghiệp năm nay Thiên thời đó chính là dịch bệnh.

Những công ty sản xuất: ảnh hưởng bởi nguyên liệu và công nhân làm việc. Những công ty thi công ảnh hưởng bởi vật tư đội giá và nhân lực khan hiếm. Những công ty phục vụ tại chỗ thì khách hàng không có mặt. Những công ty đại lý lớn bị giảm sức mua từ đại lý, đại lý giảm sức mua từ khách hàng trực tiếp. Duy chỉ có ngành chăm sóc sức khỏe và nhu yếu phẩm ổn định và tăng lên tuy nhiên cũng bị hạn chế bởi không có sự lựa chọn của nhiều nguồn hàng….Sơ sơ như vậy để thấy không có ai giống ai. Mỗi doanh nghiệp khó khăn một kiểu.

Đâu tiên, Doanh nghiệp nào doanh thu còn ở mức 60-70% coi như còn cầm hơi được. Lúc này mới tập trung vào rà soát cắt giảm những chi phí thừa. Nhưng Giám đốc lại phải dám ra quyết định là bắt buộc phải bỏ ra những chi phí đầu tư khác mà không đẻ ra tiền ngay và cũng không biết là doanh nghiệp của mình sang tháng tới hay vài tháng tới có thể đi tiếp hay trụ được với thị trường không. Đó là các chi phí: đầu tư xây dựng quy trình làm việc smart và nâng cấp lên phần mềm quản trị online, đầu tư xây dựng bộ nhận diện hay catalog sản phẩm mới, đầu tư hệ thống mkt online… Những công việc này không nhanh đòi hỏi từ 3-6 tháng tùy mô hình. Tuy nhiên, người làm lãnh đạo có tự tin kéo dài Doanh nghiệp của mình trong thời gian đó thì cân đối tài chính để đầu tư.

Doanh nghiệp nào chỉ còn 40-50% doanh thu, thì việc để nuôi sống công ty trong 3-6 là khó khăn. Vì hiện tại đã phải bù các khoản chi cho hiện tại, thì việc tốt nhất là cho nằm im các khoản tiền mặt. Tiền mặt vẫn luôn là vua là như thế. Giờ là thời gian rèn luyện binh tướng. Chi phí để thuê một tư vấn doanh nghiệp cũng không phải rẻ. Giám đốc lúc này không phải là nhà cầm quân mà bắt buộc phải trở nhà đào tạo. Giám đốc đào tạo trưởng phòng, trưởng phòng đạo tạo nhân viên, chia ra các nhóm nhỏ để tránh dịch. Tổ chức rà soát lại quy trình và mở các chương trình góp ý, lắng nghe toàn dân. Không ai là người hiểu công ty bạn hơn chính nhân viên của bạn.

Còn nếu bạn rơi vào là những doanh nghiệp tụt giảm tới 80% doanh thu trở lên, tức là chỉ còn dưới 20% doanh thu thì lúc này thu không bù chi phí cố định. Và lúc này bài toán đặt ra là phải off công ty như chuỗi khách sạn nọ hay các dây chuyền nhà máy phải đóng cửa vì tiền điện hay vật tư tiêu hao còn lớn hơn đơn hàng có. Dù có muốn làm gì đi nữa, nhưng tiền mặt đã hết, doanh thu không có, điều đó như rơi vào ngõ cụt vậy. Nếu dây chuyền sản xuất, đội ngũ nhân công của bạn vẫn có thể tạo ra các sản phẩm thì bạn có thể nhận gia công hay chuyển hướng sản phẩm mà thị trường đang cần. Nhưng ai cũng hiểu, cơ hội đó cũng nhỏ nhoi và mong manh như thế nào trong thời kì dịch bệnh này. Nó như việc đội quân của bạn bị kẹt lại trong vùng địch mà không thể có lối thoát. Nên việc duy nhất bạn có thể làm là Tĩnh tâm. Mọi thứ đến rồi đi, được hay mất cũng chỉ áng mây trôi qua trời xanh. Việc giờ là bạn động viên mình và mọi người cùng giữ sức khỏe, tránh bị nhiễm bệnh. Còn người là còn cơ hội. Nếu có thể hãy tham gia một số khóa Thiền online và nghe giảng về sự Vô thường tại đây https://bom.to/SL5lHi

Tôi cũng chỉ có thể chia sẻ với các bạn như vậy. Tôi may mắn ở trong nhóm doanh nghiệp có thể cầm hơi, nên tôi vẫn có thể ngồi viết ra những điều này.

Chúc ace bạn bè doanh nhân của tôi kiên trì, vững mạnh.

Covid

Không nắng không mưa cũng chẳng xanh

Hà nội đứng đó có yên lành

Dịch bệnh xôn xao sau mái ngói

Cuộc sống vô thường đến mong manh

Phố xá đông vui bỗng vắng tanh

Hàng quán đua nhau người ta giành

Chắp tay con niệm trong chánh giác

Cầu cho giông tố chóng qua nhanh

14.2

14.2 khi mà mình vào núi học đạo, thì cái mạng truyền thông vẫn nhận được các thông tin kiểu như: chào tình yêu của anh, em có còn yêu anh, em có từng yêu anh, sao em k thừa nhận yêu anh mà p dối lòng… Đúng là…

Khi mà bạn biết thế giới này là cảm thọ, chỉ toàn là cảm giác của 6 giác quan: cảm giác hình ảnh, cảm giác âm thanh, cảm giác mùi, cảm giác vị, cảm giác xúc chạm, cảm giác pháp trần (cảm giác pháp trần là cảm giác của ý nghĩ khi tiếp xúc với gì lưu trong bộ nhớ) thì bạn sẽ bật cười mà tự thừa nhận rằng: hóa ra bấy lâu mình chỉ đang chơi trò chơi của các cảm giác, hóa ra mọi thứ bấy lâu bạn cho đó là ta, của ta…thì nó cũng vụt tan biến như bạn nhấn nút off cái Tivi của mình. Chỉ là nếu bạn k thừa nhận điều đó, tiếp tục bật nút chuyển kênh và chìm đắm trong các cảm giác, thì chỉ có bạn tự vui tự buồn, tự khóc tự cười, tự hả hê thỏa mãn hay chán ghét ruồng bỏ với nó mà thôi.

Làm thế nào có thể nói cho mấy bạn hiểu, chừng nào có vô minh, chừng đó còn trở lui: yêu hết cô này cô kia, tự sung sướng, tự đau khổ, tự than vãn … cơ chứ. Sao có thể xem đi xem lại những bộ phim có mở đầu và kết thúc giống nhau mà k chán nhỉ?

Điều gì làm bạn trưởng thành?

Chừng nào bạn chỉ thấy các bộ môn tâm linh, hay cả thiền đem lại cho bạn sức khỏe, bình an, may mắn, hay những thuận lợi khó giải thích trong cuộc sống, chừng đó bạn còn mê muội trong đó, chừng đó cái tâm Tham của bạn vẫn tồn tại thậm chí nhiều hơn trước. (dù bạn nói bạn không tham, thậm chí chẳng có gì khiến bạn cần phải tham, đó là bạn nói). Bạn đã trở thành kẻ lệ thuộc, dứt tâm linh và dứt thiền khiến bạn hoang mang và sợ hãi, bạn phó thác mình, cuộc sống mình cho một thứ bạn cho đó là tối cao, tối thượng, ưu việt… Không phải pháp môn đó vi diệu mà bạn cho nó là vi diệu và bạn tham đắm sự vi diệu đó. Bạn mãi mãi là đứa trẻ ẵm ngửa bú sữa mẹ tâm linh mà thôi.

Tâm linh (hay cả thiền) giúp bạn trưởng thành, vững mạnh và tĩnh lặng. Nó sẽ chỉ ra cho bạn những xung đột, những khủng hoảng không phải chỉ của thế giới bên ngoài mà ngay chính bạn. Nó chỉ ra những quy luật khiến bạn hoảng sợ không dám thừa nhận. Nó chỉ ra những con đường độc đạo, nơi chỉ có mình bạn độc hành, chẳng hề có hoa thơm trái ngọt, chim hót bướm lượn. Nó chỉ ra cả sự tận cùng của thống khổ như là bạn hay người bạn yêu thương chắc chắn sẽ phải chết, hay mọi điều về cơ bản chắc chắn sẽ hủy diệt. Mọi thứ đều có vị ngọt đấy, nhưng đằng sau đều ẩn chứa những hiểm nguy. Nó giúp bạn học được những bài học lớn và trở lên lớn mạnh, cũng như vững chãi như vậy.

Bạn đang ở đâu? Bạn muốn thế nào thì nó sẽ là như vậy chứ không phải lỗi của Tâm linh.

Phát tán virus

Vừa bước từ tiệm thuốc ra, gặp ngay 2 cô gái nvvp đang đi bộ:

– không mua khẩu trang à, cháy hàng rồi đó – một cô nói

– ôi giời, mọi người cứ quan trọng hóa cả lên, còn lâu mới tới mình, tới mình thì mình khỏe cũng k phát bệnh được, mình phát bệnh thì di sức đề kháng tốt cũng khỏi…

Cũng không kịp nghe cô ấy nói hết, nhưng cơ bản là xã hội cũng đang có xu hướng theo hai chiều hướng lớn:

1: phòng bệnh 1 cách đầy lo lắng và sợ hãi

2: bất cần quan tâm, còn lâu mới tới lượt

Là con người, đứng trước dịch bệnh, tâm tham hữu ái (tham sống) nổi lên, hẳn nhiên khó mà không hoang mang, sợ hãi được. Nhưng có chăng, chính sự sợ hãi, khiến con người ta làm những việc đúng đắn hơn xu hướng ngược lại?

Hãy quan sát tất cả các trường hợp, dưới các góc cạnh, có phải sự phòng vệ, chuẩn bị… tốt hơn đem phơi mình dưới tự nhiên, mặc kệ các điều kiện bên ngoài? Dù ai đó nói đấy là cực đoan chấp Có, nhưng xét về khía cạnh gốc: những người đó hiểu được: do nhân gì, do duyên gì đưa đến sự xuất hiện con vi.rus co.ro.na ở đây. Ngay cái cover ở fb của mình, cũng ghi rõ đằng sau lạc thọ còn có sự nguy hiểm, sự xuất ly…

Với chiều hướng thứ nhất: đã hiểu do nhân gì, do duyên gì có mặt vi.rus thì việc của chúng ta, là bình tĩnh đoạn trừ các nhân duyên đưa tới sự có mặt đó: chủ động dùng khẩu trang, rửa tay, tránh nơi đông người, tăng sức đề kháng… Với chiều hướng này dễ xử lý, vì khi họ sợ rồi, bảo gì họ cũng nghe. Dù nỗi sợ đó có khiến họ mất bình tĩnh, nhưng họ lại không phải là tác nhân góp phần nhiều cho đại dịch.

Với chiều hướng thứ hai: dù biết do nhân gì, do duyên gì có mặt vi.rus, nhưng sự ích kỷ đã khiến họ thờ ơ với chính họ và cộng đồng. Đúng là cho rằng họ khỏe, họ k phát bệnh, hay họ có phát bệnh dẫn tới họ không thể chết. Nhưng chính họ lại là người gieo rắc mầm bệnh đi khắp nơi. Họ không cần biết người cùng phòng họ, cùng nơi sinh sống với họ, hay cùng chỗ làm việc với họ có thể rất dễ nhiễm bệnh và sức đề kháng yếu. Hay người nhà của những người đó có tiền sử bệnh hay sức đề kháng kém… Đúng là do Vô minh sinh duyên Hành (hành vi), Hành sinh duyên Thức (tái sinh), chính họ góp phần làm con vi.rus nhân bản cấp số nhân ra khắp mọi nơi nơi.

Bao nhiêu người đi chùa cầu an, hay tập một môn phái tâm linh gì đó vì cho rằng chúng tốt cho cá nhân mình, người khác hãy tu tập đi, hay tôi đang cầu và hồi hướng công đức cho người khác đây. Nhưng nếu bạn vẫn còn sống là nguồn phát tán không chỉ là một loại vi.rus mà nhiều loại virus khác thì đi chùa cầu an hay tu tập tâm linh phỏng có ích gì.

Hãy hiểu phòng bệnh không phải cho bạn mà cho cả cộng đồng.

Gai

Biết nhiều như cái cây có gai. Mỗi cái biết lại trổ 1 cái gai. Chúng bám chặt vào cây, k chịu rụng. Càng ngày càng chi chít. Để bất cứ cái gì “xúc” với nó đều vỡ, đều đau, chẳng thể chạm chẳng thể tới gần.

Biết đủ thấu, gai mọc lên rồi diệt. Chúng giúp cây khỏe và vững hơn. Vỏ vẫn nhẵn nhụi như thế. Chẳng gì bám vào được cái vỏ nhẵn đó. Nhưng cũng chẳng vì thế nó làm tổn thương ai. Người qua đường vì thế, ngả lưng vào cây, ngủ một giấc an lành vào ban trưa, hay chỉ chút tận hưởng bóng mát ngày nắng nóng, chút tránh gió ngày giông bão.

Hay là không biết để làm cái cây không gai.