Tưởng

– Mẹ ơi, con sợ nhất là con Dơi đấy.

– Sao lại sợ con Dơi?

– Con đó nó mang virus Corona lây nhiễm khắp nơi mà.

– Con có chắc chắn không? Ai nói với con thông tin đó?

– Trên Youtube mẹ ạ.

– Vậy thì đó mới chỉ là giả thuyết thôi con ạ. Thông tin đó chưa được kiểm chứng.

– Nhưng Youtube nói con muỗi vằn đốt là sốt xuất huyết đó.

– Uhm, thông tin đó đã được kiểm chứng. Thì mình có thể chấp nhận đó là sự thật. …

Và tiếp sau đó là thế nào là thông tin? Thế nào là thông tin cảm giác giác quan…? Thế nào là thông tin được đưa vào đầu? Thế nào là thông tin cần phải được thực chứng?

Kẻ tu hành mãi mãi không thể thoát ra khỏi cái lồng của bản ngã, kẹt lại nơi thế tục này, chừng nào những thông tin tiếp nhận vẫn đi qua bộ não này vẫn còn được xử lý theo lối Tưởng tri như vậy.

Nhiều người ví vô minh như lớp màn sương mù khiến con người ta không thể nhìn ra sự thật. Nhưng góc khác, vô minh như một thứ ảo ảnh diệu kì khiến con người ta mê đắm, tận hưởng, ngụp lặn trong cái ảo huyền đó vậy. Nếu nó là sương mù, người ta còn muốn đi tìm ánh sáng. Nhưng nó ảo huyền, người ta lại cứ ngất ngây, hay “dục hỷ” với nó. Tâm cảnh đáng ra cần trong như suối nguồn tinh khiết, tĩnh lặng như hồ thu… thì lại chỉ cần một vài sợi thông tin qua đầu óc tưởng tri mà hoa ngôn vọng ngữ, tán thán xiển dương, rồi lắc lư như dùng chất kích thích vậy.

Người ta bảo cần tĩnh lặng để nhìn thấy tận đáy sâu, nhưng chỉ cần tĩnh lặng để nhìn thấy từng dòng nước đang dao động bên dưới mặt hồ kia là cũng đã đủ rồi.

P/s: đôi khi thấy, nếu là một người bình thường chắc chắn còn bình an và đỡ mất thời gian hơn một người tu đạo mà sai đường vậy

Nhật ký cách ly – ngày 12

Hụ hụ. Không bước chân ra tới chỗ đổ rác của tầng mà ho với sổ mũi cả ngày từ hqua. Tài thật. Tra khảo chồng: hay hôm qua anh trốn em ra ngoài gặp em Vy trưa không về, giờ mang cả em Vy về nhà luôn nè. Nhưng mà lão ý kín miệng, đến cười trừ hay cười đùa cũng k cười lấy một cái, thật là ức hiếp người ta quá đáng ấy mà.

Chỉ còn là mấy ngày nữa hết cách ly thôi, mấy nay ca nhiễm ở VN giảm và khỏi nhiều rồi, không chủ quan nhưng là tín hiệu mừng, nên là ace cố gắng có cuồng chân, cuồng cẳng, cuồng tay thì ở nhà tận hưởng thêm vài hôm. Không sau lại tiếc. Các cái như muốn đi chơi, đi cafe, đi du lịch chỉ là ace muốn nhận lại cái cảm giác thích thú khi trải nghiệm chúng thôi mà.

Nói thật thì ai cũng thích cái đẹp hoặc các cảm giác dễ chịu, dù đó chỉ là cảm giác hình ảnh được lọc qua phần mềm 360. Cả các status cũng thế, ai cũng thích đọc những điều hay ho thú vị. Các câu nói cũng vậy, ai cũng muốn nghe những lời dễ chịu. Nên chúng ta là những người tạo ra thông tin, hãy tạo ra những thông tin mang “gieo hạt” thiện lành, tích cực… Dù rằng những thông tin sau khi tới tai, mắt,…chúng ta đi vào tới bộ não đều là cảm giác. Đã là cảm giác thì nó không phản ánh sự thật, không thường hằng nên nếu là người tiếp nhận thì cũng đừng vì nó gây cảm giác dễ chịu mà tham đắm, lôi kéo,… hay vì nó gây cảm giác khó chịu mà buồn phiền hay giận dữ,…

Nếu ai đó để ý, bảo sao cái Hà Duyên đợt này cứ hay nói đi nói lại Thế giới là Cảm giác thế nhỉ. Vâng, chỉ khi mọi người thừa nhận Thế giới mà chúng ta đang tiếp nhận này là các Cảm giác: cảm giác hình ảnh, cảm giác âm thanh, cảm giác mùi, cảm giác vị, cảm giác xúc chạm, cảm giác pháp trần (hay nôm na là cảm giác tưởng) thì chúng ta sẽ ứng xử với nó đúng như chúng ta hiểu biết. Nên chúng ta coi thế giới này là thật thì sẽ sầu, bi, khổ, ưu não với nó, còn đã ghi nhận thế giới là cảm giác, chúng vô thường, chúng không mời mà đến, không đuổi mà đi thì sao lại phải để nó ảnh hưởng đến mình cơ chứ.

Độc hành?

“Tại sao chúng ta vui mừng khi thấy người khác cũng tin vào điều mình đang tin? Những quan điểm được nhiều người tin theo đem lại cho người ta cảm giác an toàn.” – Nguồn: www.sutamphap.com

Không chỉ vui mừng khi người khác tin vào điều mình tin mà còn vui mừng khi người khác làm, thực hiện giống như gì mình đang làm, thực hiện. Nó không chỉ làm cho bạn cảm thấy an toàn, nó cho thấy bạn đúng, bạn được khẳng định, có thể là được tôn vinh.

Thêm 02 ca covid ở Hạ Lôi, và những người không ra đường bắt đầu la ó với những người ra đường. Đúng là một nguy cơ dịch bệnh sẵn sàng bùng phát nếu chúng ta không chịu tuân thủ quy cách ly mà nhà nước đã đặt ra. Nhưng tâm trí con người mà, họ đâu có quen bị giam cầm, họ thậm chí còn nhớ vô cùng các cảm giác dễ chịu, cười đùa, tán gẫu trước đây. Những cảm giác đó như một thứ thuốc phiện khiến họ bị vật vã, như kiến bò trong xương, sâu đang ngheo nguẩy trong tâm trí họ vậy. Những ai còn ở trong nhà được, có thể thứ nhất là họ trách nhiệm với cộng đồng (hiểu được nguồn lây do tiếp xúc) nên họ kìm nén được các cảm giác lôi kéo kia, thứ hai cũng có thể là tâm tham ái (sợ chết) của họ lớn hơn nên họ dừng lại. Mỗi người khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài đều ghi nhận lại một cảm giác trong tâm, và cách phản ứng của họ dựa trên những gì họ được học tập, kinh nghiệm và rèn luyện.

Nhưng vì sao mọi người vẫn muốn người khác giống mình? Tính ra câu “Niềm vui nhân đôi, nỗi buồn sẻ nửa” đã ngấm quá sâu vào tâm trí mỗi người, dẫn tới họ không thể chịu được sự một mình. Dù là cách phản ứng của họ với thế giới xung quanh theo cách của họ, nhưng họ vẫn cần người có thể chia sẻ và đồng hành giống họ, như là một cái cách mà bản ngã muốn được suy tôn, hay như một người sắp chết vẫn muốn nắm lấy sợi dây hữu ái để được tiếp tục sống vậy.

Đó là phản ứng rất bình thường của mỗi người, nên là nếu bạn có phản ứng như vậy cũng k có gì đáng xấu hổ cả. Quan trọng là bạn nhìn ra được, bạn đang phản ứng thế nào, có cần tiếp tục lặp đi lặp lại cách phản ứng đó để tự gây tổn thương cho mình hay không, hay là bạn học cách, tự mình chặt đứt đi các dục vọng của mình, nhổ bỏ các rễ cây bản ngã đã đâm sâu rất sâu để có thể là người mới: độc lập và độc hành.

Nhật ký cách ly – ngày 10

Vậy là người cùng nhà đến hnay cũng phải nhấc mông đi đến công ty, bảo làm công việc, nhưng căn bản là không trì hoãn được sự khó chịu của Tâm thôi thúc phải đi ra ngoài. Trưa nhắn: anh không về. Mình hỏi: ở đó chơi với cô Vy à. Uh. Thế ở đó luôn đi, rồi cười.

Trong nhà bắt đầu hết rau và mình bắt đầu có suy nghĩ phải tìm thêm cái gì để ăn. Nhưng kịp là Chánh niệm: ăn gì cũng được, thế là lại ăn nốt chỗ cơm nguội với muối vừng.

Tới ngày trả công nợ lương tháng, vẫn quyết định trả hết và trả xong thì hết. Hơi băn khoăn chút là tháng sau lấy gì trả. Nhưng lại vui vẻ, chuyện của tháng sau, tháng sau hay.

Dù ở nhà cách ly, nhưng các pháp vẫn diễn ra bủa vây lấy mỗi người, chẳng thể dừng lại. Bình thường, trong chúng ta sẽ chia ra: người có lối sống, tư duy tích cực và người có lối sống, tư duy tiêu cực. Tiêu cực là luôn nhìn và tư duy mọi thứ theo chiều hướng xấu đi. Còn tích cực là luôn nhìn và tư duy theo chiều hướng tốt hơn. Tiêu cực thì k phải nói rồi. Còn tích cực dù rằng có mặt tốt nhưng bên cạnh thì sẽ thấy hơi AQ, đôi khi thiếu chủ quan, hay phiến diện.

Một lối sống không tiêu cực, cũng không tích cực, đó là nó như thế nó là như thế. Nghe có vẻ bàng quan, thờ ơ. Lối sống này là khi người nghe, thấy tiếp nhận các thông tin thì không nổi lên các suy nghĩ đánh giá phán xét về nó, không tìm cách thay thế nó, không tìm cách chứng minh nó đúng nó sai, không tìm cách chứng tỏ mình hiểu biết, lại chính là lối sống ít gây nên thị phi nhất, lối sống đem lại sự bình an và an nhiên nhất.

Nếu mỗi chúng ta biết dừng lại, không ngó nghiêng khắp nơi, không nuông chiều bản ngã, không còm like dạo có phải những ngày cách ly này cứ thế trôi qua như chưa hề tồn tại không

Nhật ký cách ly – ngày 9

Vậy là tới hôm nay cái Tâm si của bạn đã không chịu được đã phải nhảy lò cò đi ra ngoài. Bình thường, ở các khóa thiền mà không được nói chuyện, việc này tới ngay ở tầm ngày 6,7, sớm hơn một chút. Nhưng về cơ bản con người vẫn chịu sự khống chế của một thứ gọi là Tâm mình mà dẫn tới những tác ý hành động. Dù ngoại cảnh có thế nào thì nó vẫn phản ứng theo kiểu của nó thích mà thôi.

Còn nhớ ngày mình thực hành thu liễm, mình nói: thầy ơi, con đã cố gắng rồi, sao ở bên ngoài cửa sổ kia, có nhiều người cứ đứng ở cửa sổ vẫy tay bảo con ra đây đi, ra đây đi, ra đây chơi, vui lắm, vui lắm… Thầy chỉ bảo: tức là con vẫn còn thích, nên người con ở đây, nhưng tâm con ở chỗ con thích. Vâng: con thích đi chơi, con thích đi du lịch, con thích gặp một số người bạn tào lao, con thích tới chỗ nọ chỗ kia, con thích tới công ty làm việc ngày thường thích nghỉ giờ con thích đi…

Cũng thật khó để bảo bạn là chỉ cần không thích nữa thì tự mình sẽ không có nhu cầu muốn đi. Vì nói thì dễ mà ngay cả mình cũng mất cả thời gian dài để vượt qua. Thậm chí, khi tham gia khóa thiền yên lặng thì các dòng tâm tư từ sâu thẳm nó vẫn hiện lên, nổi trội, giằng xé, mỗi lần ở một mức độ khác nhau.

Chỉ tới khi bạn hiểu, khi bạn đang ở một mình, nơi mà không có điều kiện để các duyên xúc xảy ra, nơi chỉ còn bạn với bạn, thì những gì đang diễn ra bên trong đầu bạn đều do Tưởng thức chi phối (Ý tiếp xúc với Pháp trần – thông tin lưu trữ trong kho chứa não bộ của bạn). Điều đó nó sẽ tương tự vào thời gian bạn sắp lìa cõi đời này, khi mà các giác quan đã chết, chỉ còn não chết cuối cùng thì các cảnh tượng sẽ hiện ra: đẹp đẽ như đi du lịch, đau khổ như điều gì đó chưa làm được, bực tức vì mối hận với ai đó… Bạn chỉ cần bình tĩnh, ghi nhận – là các ảo cảnh của Tưởng thức vẽ ra, bạn là bạn, ngay ở đây thôi và không bị chi phối bởi điều gì, bình thản nhẹ nhàng.

Những ngày có Covy, nếu bạn không mắc Covy và chết, thì đây là cơ hội rất tốt để cho bạn tập chết một cái chết hoàn hảo đấy.

Nhật ký cách ly xã hội – ngày 3

Không biết chúng ta đã bên nhau bao nhiêu kiếp rồi, hay vô tình đi qua nhau, để lại cho nhau một ánh mắt. Để rồi ánh mắt đó như một loại virus xâm nhập. Trong những giấc mơ chập chờn, ta thấy ánh mắt đó cứ nhìn ta rất lâu, rất lâu. Ánh mắt đó chứa đựng cả bầu trời mà dường như chỉ có mình ta ở trong đó.

Rảnh rang nên cái đầu thật là nhiều tà niệm á. Hehe. Nghĩ ra thì cái con virus này cũng như một nhân duyên chẳng biết từ đâu xuất hiện. Nhân duyên đó vô tình rơi trúng đầu, gây bệnh. Đi qua nhân duyên này, người thì vẫn đủ sức vượt qua, người thì bệnh nằm máy thở nhưng rồi cũng ổn, xong cũng không ít người phải ở lại.

Ta nhớ ngày đó ta từng nói: chúng ta như hai người già vậy, một tình yêu người già. Cứ lặng lẽ bước bên nhau, thi thoảng nói vài câu vu vơ, không có một mong cầu hay ép buộc nào cả, không có vướng bận gì trên đời, thậm chí cả những đòi hỏi của lứa đôi bình thường. Ta nói không cần cùng người già đi, ta cũng tưởng tượng được sau này chúng ta cũng sẽ chỉ như thế này. Đó là một tình yêu viên mãn. Người khẽ mỉm cười.

Có những loại virus chỉ tồn tại trong cơ thể người theo chu kì, nhưng có những loại đã vào là ở đó, chỉ trực chờ hệ miễn dịch yếu là tấn công vật chủ. Ánh mắt đó ta có thể nói như một loại virus thứ hai kia, qua bao nhiêu kiếp người rồi, vẫn vậy.

Cách ly chỉ để tránh dịch bệnh bùng phát, chứ người đã mang sẵn virus rồi thì cách ly hay không cách ly vẫn thế. Dầu sao, việc cách ly này khiến mỗi chúng ta sẽ trở nên kiên cường hơn, tự mình phải chịu trách nhiệm cho chính mình, vì thế mà tự cải thiện hệ miễn dịch của mình.

Ta và người cũng đã cách xa lâu lắm rồi, cũng hoàn toàn hiểu được cái tình yêu vô cầu này, chính nhờ nó mà làm cho hệ miễn dịch của chúng ta khỏe hơn. Người ta chỉ có thể yếu đi khi muốn mà không được, ghét mà phải gần…

Những ngày cách ly này, không cần đặt giới hạn thời gian thì sẽ thấy 14 ngày trôi qua dễ dàng. Nếu có cách ly tiếp cũng không khó chịu. Cũng như ta cứ tìm người hết kiếp này tới kiếp khác, đã hàng ngàn năm trôi qua, mà cũng không mong chờ kết quả.

Nhưng nếu lựa chọn giữa cách ly và không cách ly, ta vẫn lựa chọn, người ôm ta vào lòng và nói…hết virus rồi.

Nhật ký cách ly xã hội – ngày 2

Có lẽ vì cả nước đã thực hiện lệnh cách ly, mà tự dưng cũng cảm thấy an tâm. Cuối ngày mới xem tin tức về tình hình dịch bệnh. Vậy là thế giới đã gần 1 triệu lượt mắc bệnh rồi. Dạo một vòng cũng thấy nhiều tâm tư trong những ngày dịch bệnh này mới có dịp được chia sẻ, được đưa ra, muôn màu muôn sắc.

Nhớ 13 năm trước, khi còn làm việc ở phòng dự án một công ty lớn, có mã trên sàn chứng khoán, ngày ngày nghiên cứu lập dự án đầu tư, phân tích nọ kia, các con số làm việc lúc đó toàn trăm tỷ, ngày tỷ, các dự án toàn hơn 10 năm mới thu hồi vốn. Phòng có vài người mà một con xe riêng, đẹp, tự lên lịch đi các tỉnh. Lúc đó đến công ty mặc đẹp lắm, đi tới các nơi cũng gọi là có chút hãnh diện, một bữa ăn hơn đứt một tháng lương một nhân viên dự án được nhận. Nhưng sau tất cả, trút bỏ quần áo, gập lại máy tính, mở ví của mình ra thì cũng vẫn phải tính toán nay ăn gì, mai ăn gì. Đôi khi tự cười với chúng bạn tại mâm – ăn cá khô bàn truyện thế giới đấy – khi có ai đó vài ba câu qua lại thành bàn chính sự.

Rồi đến một ngày, mình nhận ra không phải chỉ thế giới này là một trò chơi lớn, mà căn bản là trò chơi của chính Tâm trí chúng ta. Chúng ta rốt lại cũng chỉ là một con rối của Tâm trí. Nó bảo thế này là Thích – thế là ngay lập tức ố à, tìm cách lấy về. Nó bảo thế này là Ghét – ngay lập tức hít, xí, tìm cách xua đuổi… Chúng ta cứ phản ứng với mọi thứ theo cách Tâm trí nó bảo vậy. Tâm trí càng gặp gỡ nhiều người, càng đi nhiều nơi, càng đọc nhiều kinh điển, cả việc càng lớn tuổi nữa, cái sân khấu nó bày ra càng rộng hơn. Chúng ta như một vai diễn quay cuồng trên cái sân khấu đó, tự hỉ nộ ái ố… với chính chúng ta. Đôi khi muốn người khác xem kịch do chúng ta diễn, lại lôi kéo thêm vài người tới xem, có mạng xã hội rồi thì viết lên là được.

Không tự dưng nhớ lại câu chuyện 13 năm trước và câu chuyện ăn cá khô thuở nào. Cơ bản, chúng ta được quyền lựa chọn cách sống nào phù hợp với chúng ta có thể tiếp tục chơi trò chơi với cuộc đời này. Chúng ta có thể đứng sang một bên xem người khác diễn. Hoặc chúng ta có thể là một vai diễn do chính chúng ta biên đạo. Đôi khi cover lại vai diễn của ai đó. Còn nếu đã tham gia vào một sân khấu kịch lớn, chúng ta cần tôn trọng các bạn diễn: không lấy vai diễn của người này để nâng phẩm hay bôi nhọ một vai diễn khác, không vì vai diễn của mình mà ảnh hưởng vai diễn khác.

Cách ly xã hội – mới có ngày hai. 14 ngày này, ai ở được một mình, không lên tiếng trên mạng xã hội, là đã tự nhận ra được mình rốt cuộc cũng chỉ là một con rối mua vui – đầu tiên là cho Tâm trí và sau là cho xã hội này mà thôi, thì khi đó điều mơ ước Bình an – khắc tự có chẳng cần mong cầu.

Nhật ký cách ly xã hội – ngày 1

Gần 2 năm nay, thời gian ra khỏi nhà của mình chắc không nhiều hơn cả con mèo đi dạo. Tuần tới cty 1,2 lần. Tầm 2 tuần đi chợ hay siêu thị 1 lần. Con cái chồng đưa đi đón về. Thời gian ra đường lâu nhất là đi xe bus lên núi thiền. Nên cái việc ở nhà với mình không có gì khó chịu cả. Quanh quẩn với cái máy tính với 1 cơ số phần mềm, tivi, cái bếp, vài cuốn sách, 1 ít lọ màu nghịch ngợm và cây đàn. Tối có 2 đứa trẻ, cuối tuần có thêm ông xã. Cuộc sống nhìn rất an nhàn, sung sướng thực chất là mình thích khoảng thời gian một mình. Một mình làm việc, một mình mò mẫm nghiên cứu cái nọ cái chai. Hết nọ kia thì thiền, hay xem phim thay vì đọc sách học đạo.

Điểm khác biệt duy nhất của ngày 1 – trong cách ly toàn xã hội là hôm nay mới thứ 4 nhưng có ông xã ở nhà cùng. Hai đứa trẻ đã ở bà gần tháng nay. Tính ra như hai vợ chồng son ý nhể. Nhưng mà, lại mỗi đứa 1 cái dt bấm bấm công việc, chát chít linh tinh . Dầu sao, ngày 1 cách ly cũng có sự khác biệt rồi.

Tâm trạng những ngày này, mình không lo mình chết, hay thiếu tiền, vì cơ bản đều luyện tập đều đặn và nhu cầu ăn uống đã đi tới mức tối giản – cơm rau muối vừng. Chỉ là còn chút e dè cho người thân, những người gắn bó với mình, bạn bè, ace… đều đang còn vất vả với nhiều nỗi lo. Có những người mình cố gắng để mọi người vẫn có điều kiện tốt nhất. Nhưng có những người thì chỉ có thể nguyện cầu.

Không phải là mình tự truyện để tốt đẹp, mà sinh ra là một kiếp người, chẳng có năng lực gì đặc biệt thì cứ bình yên như ngọn cỏ làm mềm những bàn chân ai bước ngang qua vậy thôi.

Hôm nay Cá tháng 4 đấy… cơ mà viết thật.

Tản mản ngày Hà Nội mờ sương

Chúng ta hay phàn nàn về người này người kia sống hai mặt, nhiều mặt, giả dối, không thật, như một diễn viên xuất sắc trên nhiều sân khấu kịch. Đâu chỉ mỗi con người là như thế. Bất kể một sự vật, hiện tượng gì, đơn giản là con phố này thôi, cũng ứng xử như vậy. Khi có dịch bệnh và khi không có dịch bệnh.

Chúng ta nhìn mọi thứ, đánh giá mọi thứ theo giác quan của chúng ta, rồi đưa ra kết luận về nó. Có người tinh vi hơn, đóng giác quan lại, nhắm mắt, không nghe… mà cảm… một cảm giác mơ mơ thực thực, rất lắng sâu, rất khó nói, rất rất là… rồi cũng đưa ra kết luận về nó. Một con phố, ngày thường vốn ồn ào là thế, sôi động là thế. Nay lặng lẽ, hiu tịch, mang nét hồn cổ xưa. Nhưng những cái nét đó vẫn ở nơi con phố đó. Những đám rêu trên tường cũ kĩ, những ô cửa chéo nghiêng dưới nắng chiều…

Và chúng ta sẽ ứng xử với mọi thứ theo những đánh giá, định nghĩa… đó của chúng ta. Dù định nghĩa đó tới từ nơi giác quan hay tới cảm giác nội tâm thì vẫn là một định nghĩa do chính chúng ta đặt ra. Người này cho rằng người kia thô thiển, phàm phu, hay cho rằng ai đó không hiểu chuyện rốt cuộc lại cũng vẫn chỉ là ta đúng, ngươi sai mà thôi, vẫn chỉ là đang ứng xử theo cách ta cho là…

Con phố đó, có ta nó vẫn thế, không có ta nó vẫn thế. Có chăng chỉ là những nét thời gian làm in sâu hơn những vết nứt chân tường, làm loang to hơn những mảng màu vôi vữa. Nếu chẳng may một ngày ta đi ngang qua thì cũng như hai sợi nhân duyên vô tình có một điểm chạm cắt ngang mà thôi. Nhân duyên đó vốn dĩ phố không vì ta mà mới hơn hay cũ kĩ hơn, ta cũng không vì phố mà xinh đẹp hơn hay xấu xí hơn. Chỉ là ngang qua cái nhân duyên ấy, ta tự thêm bớt vào lòng mình một chút vấn vương hay một chút lạnh lùng, đó đều là do ta tự cho là thế.

Cứ nhẹ như cơn gió thoảng trôi, cứ dịu êm như hương sữa cuối con đường, đâu có vì ai mà phải nồng nàn. Dù ta có định nghĩa thế giới này nguy hiểm, hay bình an… thì tất cả cũng chỉ là cái định nghĩa của ta, và ta đang tự sống với ứng xử của chính mình. Chưa có Covid, sự ồn ào khiến ta thích thú. Có Covid ta tìm thấy niềm vui trong cái gò bó, quẩn quanh ở nhà. Cứ mải mê tìm kiếm một cái gì đó không thực, không hiện hữu, hay thực ra là tìm kiếm một cái gì đó để lấp đầy định nghĩa của mình.

Chỉ đến khi nào mọi thứ cứ như nó là, ta không còn cuống quýt vội vàng để nói cái này là tốt hay xấu, đúng hay sai, nguy hiểm hay bình an, khó chịu hay dịu dàng… thì có lẽ tới lúc đó dù vật đổi sao dời, dù ngoài kia nắng ấm hay bão giông… thì lòng ta mới như góc phố này… cứ lặng lẽ đón từng dòng người tới ồn ào, rồi lại tịch mịch với trăng sao mà thôi.

Hòa Hợp

Chỉ khi bạn biết rằng Thế giới này là Cảm thọ (cảm giác hình ảnh, cảm giác âm thanh, cảm giác mùi, cảm giác vị, cảm giác xúc chạm…) được chúng ta tiếp nhận do các Giác quan tiếp xúc với Trần cảnh, thì lúc đó bạn sẽ không còn băn khoăn về Tại sao, Đúng, Sai, Như thế nào, tìm cách Chứng minh, Giải thích, Phân tích… Và cũng chỉ khi như vậy, bạn mới được Sống, được Tự do đúng nghĩa. Lúc đó những gì được bấy lâu tuyên truyền gọi là Phó thác nơi Chúa, các Đấng linh thiêng, Nhân duyên, Tùy Duyên thuận pháp… mới vận hành theo quy luật của nó vì không có sự can thiệp của bản ngã hay gọi là ý chí chủ quan cá nhân. Chính vì thế, ánh sáng ở Cuối đường Hầm là như vậy. Khi chúng ta buông tay, không còn can thiệp vào tự nhiên nữa, tự nhiên sẽ tự hòa hợp với ta. Hãy nhớ, chúng ta cần tự nhiên để sống, chứ tự nhiên không cần chúng ta để tồn tại.Điều gì sẽ xảy ra khi con người không ra đường nữa?

🙄

Đây là nước Ý sau 3 ngày phong tỏa, toàn dân ở nhà:- Nước ở các kênh Venice trở nên trong leo lẻo

🌱

– Cá heo xuất hiện lại ở cảng Sardinia

🐋

– Vịt tung tăng bơi lội ở đài phun nước Rome