– Mẹ ơi, con sợ nhất là con Dơi đấy.
– Sao lại sợ con Dơi?
– Con đó nó mang virus Corona lây nhiễm khắp nơi mà.
– Con có chắc chắn không? Ai nói với con thông tin đó?
– Trên Youtube mẹ ạ.
– Vậy thì đó mới chỉ là giả thuyết thôi con ạ. Thông tin đó chưa được kiểm chứng.
– Nhưng Youtube nói con muỗi vằn đốt là sốt xuất huyết đó.
– Uhm, thông tin đó đã được kiểm chứng. Thì mình có thể chấp nhận đó là sự thật. …
Và tiếp sau đó là thế nào là thông tin? Thế nào là thông tin cảm giác giác quan…? Thế nào là thông tin được đưa vào đầu? Thế nào là thông tin cần phải được thực chứng?
Kẻ tu hành mãi mãi không thể thoát ra khỏi cái lồng của bản ngã, kẹt lại nơi thế tục này, chừng nào những thông tin tiếp nhận vẫn đi qua bộ não này vẫn còn được xử lý theo lối Tưởng tri như vậy.
Nhiều người ví vô minh như lớp màn sương mù khiến con người ta không thể nhìn ra sự thật. Nhưng góc khác, vô minh như một thứ ảo ảnh diệu kì khiến con người ta mê đắm, tận hưởng, ngụp lặn trong cái ảo huyền đó vậy. Nếu nó là sương mù, người ta còn muốn đi tìm ánh sáng. Nhưng nó ảo huyền, người ta lại cứ ngất ngây, hay “dục hỷ” với nó. Tâm cảnh đáng ra cần trong như suối nguồn tinh khiết, tĩnh lặng như hồ thu… thì lại chỉ cần một vài sợi thông tin qua đầu óc tưởng tri mà hoa ngôn vọng ngữ, tán thán xiển dương, rồi lắc lư như dùng chất kích thích vậy.
Người ta bảo cần tĩnh lặng để nhìn thấy tận đáy sâu, nhưng chỉ cần tĩnh lặng để nhìn thấy từng dòng nước đang dao động bên dưới mặt hồ kia là cũng đã đủ rồi.
P/s: đôi khi thấy, nếu là một người bình thường chắc chắn còn bình an và đỡ mất thời gian hơn một người tu đạo mà sai đường vậy