Những ngày gần đây, mỗi ngày những lời ca thán lời trách móc, những điều giá như, nếu thì… đang được nói ra, vang lên rất nhiều…
10 năm trước, kinh tế cũng suy thoái kiểu như năm nay, dù là trong bối cảnh khác nhưng nó vẫn là những câu chuyện cũ.
10 năm trước, tôi vật lộn với ý chí phải kiếm tiền bằng được, không bằng mọi giá nhưng bằng mọi nỗ lực và cố gắng nhất có thể. Tiền không thể mua được hạnh phúc nhưng có thể mua được sự thoải mái để mình cảm thấy hạnh phúc – đó là những điều tôi đã nghĩ và đã gân cổ lên cãi cho bằng được, dù là người quan trọng nhất bên cạnh tôi lúc đó có nói tôi thế nào đi nữa tôi vẫn cho rằng mình có thể làm được, sẽ làm được, sẽ được, sẽ ổn.
Tôi đã luôn cho rằng, cuộc đời rất nhiều con đường để đi, và chúng ta hoàn toàn có thể chọn con đường tốt nhất đối với bản thân mình, và thực tế tôi cũng luôn chọn lựa và cho rằng đó là con đường tốt nhất, thoải mái nhất mình có thể đi.
Tôi đã chọn một công việc kinh doanh nhưng phương cách làm trên internet – mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Có công việc, có khách hàng, có tiền, có bận rộn và có cả thành công. Tôi đã luôn tự hào về con đường mình đi. Tôi bỏ ngoài tai cả ai đó đã nói với tôi: đó chưa phải là con đường cuối cùng (ý là đưa tới sự hạnh phúc thực sự). Nhưng tôi vẫn cho rằng là đúng: tôi có tiền, tôi có sự tiện nghi và thoải mái, tôi có tiếng tăm, có thời gian tu tập, tốt đời và đẹp đạo…
Sau 5 năm cho mọi cố gắng, dần cái gì đến sẽ đến: Tôi gặp những khách hàng lớn âm thầm đưa tôi vào bẫy của lừa đảo, để tôi làm mà k có tiền; ký những hợp đồng tạm ứng ít rồi không thanh toán được… Tôi đã từng nghĩ mình giỏi hết các nghiệp vụ với 6 trí thông minh bằng nhau: quản trị, marketing, tư duy logic, content, thậm chí chốt bán đơn khó… nhưng rồi tôi đã nhận ra mình cô độc.
Đồng nghĩa lúc đó, một đứa đã từng nằm trong đội tuyển bóng đá bao nhiêu năm, sức chạy nhanh và bền như thế thì cũng đến lúc sụp (sức khỏe sẽ k sụp trong ngày 1 ngày 2)… Tôi đã từng trách người đồng hành với tôi sao để tôi cố gắng một mình, để tôi phải tự bon chen và bươn chải. Trong lúc có thể nói là bĩ cực và tủi hổ như vậy tôi đã lựa chọn buông tất cả.
Đó là câu chuyện cũ, và tôi đã cất lại…
Ngày hôm nay, xem những người nào đó trách người nào đó sao không biết buông xuống đi, sao k chịu quay về với bên trong, đừng tham vọng những phù du bên ngoài kia nữa, hãy lựa chọn con đường giải thoát để đi … tôi lại thấy hình ảnh của tôi và người đã từng khuyên tôi tất cả những điều trên ở ngày tháng đó.
Có thể lời khuyên đến vì sự lo lắng cho bạn, quan tâm tới bạn, nhưng khi bạn chưa đủ nếm trải để bạn có thể tự thấy ra thì mọi lời khuyên đều sẽ bị xếp xó, cho rằng thừa thãi, thậm chí còn gây phiền não, và đưa đến sự cãi vã, đi xa hơn có thể thù ghét và mất đi một mối quan hệ.
Nên
– với người đi khuyên hãy cứ lắng nghe mình trước đã, lời khuyên nào thì cũng xuất phát từ động cơ cho rằng điều đó tốt nhưng có thể chưa hợp thời điểm, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những gì họ cần trải qua
– với người nhận lời khuyên hãy thử lắng lại xem, mình có thực sự ổn, và phương án mình đang chọn đó có thực sự ổn không, có thể đi đường dài được không, hãy đặt câu hỏi để có câu trả lời, và khi người học trò xuất hiện thì mới có người thầy
Và cả tôi, viết bài nãy cũng là một ngày hôm nay, sau khi tôi trót là người đi khuyên, sau đó tôi nhận ra toàn bộ bức tranh của mình đã từng trải qua và sẽ vướng phải nếu còn cố chấp như vậy.
Ngoài lề, bao nhiêu năm trước chắc chẳng ai nghĩ
– mùa đông mà trời nắng xanh đến vậy
– hoa có thể mọc và nở tít trên cao chẳng cần phải trồng xuống đất
Dù mọi thứ có khác lạ, nhưng điều quan trọng là cái chân thiện mỹ nó vẫn có đó và dần ngày càng rõ ràng hơn nếu chúng ta chịu nhìn lại.