Khởi nghiệp

Chị bảo: Cho tiền người ta cũng tiêu hết thậm chí không biết tiêu; cho việc thì cũng không biết làm hoặc làm không thành. Tất cả chỉ tại nghiệp em ạ. Nếu không giúp họ thanh tẩy bớt nghiệp đi thì có cho tiền, cho việc nó cũng không đâu vào đâu cả. Nên tốt nhất hướng cho họ tu tập.

Vâng. Thực ra Bí mật của sự giàu có chính là sự tu tập, tu nhân tích đức, làm phước làm thiện, biết cho đi, give again… Nói ra thì bảo là làm nó với tâm mong cầu. Nhưng chị, hay nhiều phật tử tôi gặp, đã quá nhiều tiền trong kiếp sống này, phước quá khứ của họ quá nhiều. Nhưng họ không kiểu vung tay bố thí, cúng dường sự thừa thãi tiền bạc của mình mà dành toàn tâm toàn ý, toàn sức lực chia sẻ lối sống lành sạch, ấn tống Kinh sách, gieo duyên các khóa tu tùy theo căn cơ mà chia theo tông phái hay thời gian ngắn dài.

Chị khiến tôi ngưỡng mộ và nể phục lắm ý. Nhưng câu chị nhắc tôi nhiều nhất không phải cùng chị làm cái này cái kia đi, mà chị nhắc tôi nhiều nhất: đời này mình sống để tu, các việc khác đều theo duyên nghiệp. Chị chỉ giúp mọi người trong khả năng thôi, chứ thời gian vẫn là dành công phu hành trì.

Vậy đấy…

Tết nhất, khách hàng hay đơn hàng thậm chí Lễ hội, vẫn cứ kệ đã. Mình cứ đi thỉnh và xin được ít Kinh sách cho anh chị em có duyên với Theravada đã. Vẫn tiếp tục thỉnh và xin tiếp cho thư viện sách Phật giáo tại Chay Tâm An Lạc 426 Hoàng Hoa Thám.

Đi tìm

Có phải là đi tìm hương vị trong trà?

Xuất phát từ câu chuyện nho nhỏ của một bạn nho nhỏ, có tâm sự cùng tôi:

– Chị ạ, em nghĩ tuổi trẻ đam mê, thì nên thử nhiều loại trà, các tầng trà để biết hương vị của chúng. Thế giới quả là rộng lớn và có rất nhiều thứ chúng ta nên khám phá ạ.

….

Vài lời tâm sự lại cùng em:

Đến một ngày, em sẽ hiểu được, đi đâu cũng giống nhau, món ăn nào cũng thế, ngụm trà nào cũng vậy…

Thấy đủ trong tâm mình người ta sẽ không còn tìm kiếm cái gì bên ngoài nữa.

Cũng như biết cuộc đời chúng ta cần tìm là cái gì thì chúng ta sẽ không tìm kiếm khắp nơi nữa.

Nếu em đã xem mô phỏng trái đất bé ti ti giữa hệ mặt trời, dải ngân hà, dải thiên hà, vô vàn dải… trái đất chỉ như 1 hạt bụi thôi – mà Đức Phật gọi là tam thiên đại thiên thế giới – vậy, chúng ta sẽ dành bao nhiêu năm, bao nhiêu kiếp người để khám phá hết đây? Hay ngay kiếp này, em có bị sự cố khi cố thử một ly trà độc mà rồi lại tiếc nuối bỏ lỡ rất nhiều ly trà khác?…

Chúng ta xuống thế giới này, cõi không gian này, vì sự tò mò, vì tham ái (yêu thích) và vô minh (nghĩ mọi thứ khác nhau) nên mới hào hứng… Sau này ai trải nghiệm thực chứng được nó cũng chỉ là dukkha, vô thường, vô ngã… thì sẽ chẳng có gì thấy thú vị nữa… sẽ quay về tìm cái cần tìm để ra ngoài tam giới là thế. Chứ không phải tìm cảnh đẹp, không phải tìm 1 công thức khoa học, không phải tìm 1 món ngon, hay 1 tách trà thơm…

Giờ, vẫn 1 phẩm trà đó, hôm em khỏe em uống thế nào, hôm em thấy mỏi người em uống thế nào? Uống đông bạn em thấy thế nào, uống một mình em thấy thế nào? Uống trời nắng, uống trời mưa?…

Chỉ một phẩm trà thôi, đã cho ta muôn vàn vị sau mỗi cách thử rồi vậy đi tìm hương vị trong trà có ý nghĩ gì không?

P.S: Đi tìm cái gì sẽ xuất phát khi em đặt câu hỏi. Và câu trả lời nó sẽ đến.

Chưa chán

Khi chúng ta ốm, chúng ta không chỉ mong thân này hết bệnh, hay hết đau đớn mà mong chóng khỏe để còn tiếp tục những dự định, kế hoạch, những mơ ước của chúng ta.

Nên dễ hiểu thôi, khi ở thời khắc của cửa sinh tử, chúng ta vẫn mong muốn có cơ hội để được tiếp tục những dự định, kế hoạch, những mơ ước của chúng ta.

Chúng ta không có cái nghỉ ngơi thực sự

không có cái chết thực sự

Chúng lặp đi lặp lại theo các mong muốn, dự định, mơ ước của mỗi người

Chừng nào chưa chán game còn muốn chơi tiếp

Khám phá

ẫn câu chuyện sau khi đưa con ra xe bus. Sáng nay, vì có sự chuẩn bị tốt hơn nên đã mặc áo ấm ngay từ đầu. Ra khỏi nhà xe là thót bụng một xíu để giữ khí. Gió lạnh gai gai đâm vào da tay và ống chân.

Và câu chuyện khử hàn độc, hôm nay phức tạp hơn hôm qua một xíu, nhưng lại phê pha hơn một xíu.

Bật bếp đun một ấm nước. Cho ít trà bạch tiên, hương trà thơm ơi là thơm. Rót một ly nóng uống với thìa nhỏ cao gừng táo đỏ. Thật là ngọt và ấm ý.

Xong rồi thì ngồi thiền một cạnh cái ấm đun.

Trà tiên núi cao không chỉ thơm mà còn khí tốt. Chẳng cần phải tưởng tượng đã thấy mình đang tọa lạc trên đỉnh núi nào đó. Bên ngoài có mát, mà bên trong ấm. Không bị khí nóng trong người bốc hừng hực khó chịu vì trà tiên thuộc hàng thanh khí và cao gừng nấu kỹ tính bổ ấm chứ không kích dương với người có dương hỏa mạnh chặn trên như mình.

Đến khi thấy toàn cơ thể tròn trịa, thanh ấm tức là khí ấm lan tỏa khắp tới tận đầu ngón chân và ngón tay nhưng k kiểu bí bách nữa thì mới đứng dậy đón chào ngày mới.

Thú vị.

Cuộc khám phá tâm mình hay thân và những thứ xung quanh mình cũng đều thú vị!

Ngoại hạng và vô ngôn

NGOẠI HẠNG & VÔ NGÔN

Tình bạn ngoại hạng – tri kỷ – chỉ cần ngồi bên nhau, uống chén trà nhạt, không cần giãi bày cũng đủ thấu tỏ nỗi niềm ưu tư mà với người khác dù có chia sẻ bao nhiêu cũng không chạm

Doanh nghiệp ngoại hạng – không cần quảng cáo, quảng bá rùm beng khách cũng tự tìm tới sử dụng dịch vụ, dùng sản phẩm

Mảnh đất ngoại hạng, phong thủy tốt, cây cối tự xanh tươi, hoa chen nhau mà đua nở

Người tu hành ngoại hạng – thuộc hàng giác ngộ – luôn tỏa ra năng lượng từ bi, yêu thương, thiện lành, khiến người khác muốn gần gũi, không cần dùng quá nhiều ngôn từ mà giáo huấn vẫn có thể chuyển hóa được chúng sinh

Vô ngôn khi bạn ở level “ngoại hạng”, có năng lực thật sự. Vô ngôn không phải là “câm nín” tức là không nói và nín nhịn. Điều đó tốt nhưng không đúng ở chiều ngược lại.

Những điều giá như

Những ngày gần đây, mỗi ngày những lời ca thán lời trách móc, những điều giá như, nếu thì… đang được nói ra, vang lên rất nhiều…

10 năm trước, kinh tế cũng suy thoái kiểu như năm nay, dù là trong bối cảnh khác nhưng nó vẫn là những câu chuyện cũ.

10 năm trước, tôi vật lộn với ý chí phải kiếm tiền bằng được, không bằng mọi giá nhưng bằng mọi nỗ lực và cố gắng nhất có thể. Tiền không thể mua được hạnh phúc nhưng có thể mua được sự thoải mái để mình cảm thấy hạnh phúc – đó là những điều tôi đã nghĩ và đã gân cổ lên cãi cho bằng được, dù là người quan trọng nhất bên cạnh tôi lúc đó có nói tôi thế nào đi nữa tôi vẫn cho rằng mình có thể làm được, sẽ làm được, sẽ được, sẽ ổn.

Tôi đã luôn cho rằng, cuộc đời rất nhiều con đường để đi, và chúng ta hoàn toàn có thể chọn con đường tốt nhất đối với bản thân mình, và thực tế tôi cũng luôn chọn lựa và cho rằng đó là con đường tốt nhất, thoải mái nhất mình có thể đi.

Tôi đã chọn một công việc kinh doanh nhưng phương cách làm trên internet – mưa không đến mặt, nắng không đến đầu. Có công việc, có khách hàng, có tiền, có bận rộn và có cả thành công. Tôi đã luôn tự hào về con đường mình đi. Tôi bỏ ngoài tai cả ai đó đã nói với tôi: đó chưa phải là con đường cuối cùng (ý là đưa tới sự hạnh phúc thực sự). Nhưng tôi vẫn cho rằng là đúng: tôi có tiền, tôi có sự tiện nghi và thoải mái, tôi có tiếng tăm, có thời gian tu tập, tốt đời và đẹp đạo…

Sau 5 năm cho mọi cố gắng, dần cái gì đến sẽ đến: Tôi gặp những khách hàng lớn âm thầm đưa tôi vào bẫy của lừa đảo, để tôi làm mà k có tiền; ký những hợp đồng tạm ứng ít rồi không thanh toán được… Tôi đã từng nghĩ mình giỏi hết các nghiệp vụ với 6 trí thông minh bằng nhau: quản trị, marketing, tư duy logic, content, thậm chí chốt bán đơn khó… nhưng rồi tôi đã nhận ra mình cô độc.

Đồng nghĩa lúc đó, một đứa đã từng nằm trong đội tuyển bóng đá bao nhiêu năm, sức chạy nhanh và bền như thế thì cũng đến lúc sụp (sức khỏe sẽ k sụp trong ngày 1 ngày 2)… Tôi đã từng trách người đồng hành với tôi sao để tôi cố gắng một mình, để tôi phải tự bon chen và bươn chải. Trong lúc có thể nói là bĩ cực và tủi hổ như vậy tôi đã lựa chọn buông tất cả.

Đó là câu chuyện cũ, và tôi đã cất lại…

Ngày hôm nay, xem những người nào đó trách người nào đó sao không biết buông xuống đi, sao k chịu quay về với bên trong, đừng tham vọng những phù du bên ngoài kia nữa, hãy lựa chọn con đường giải thoát để đi … tôi lại thấy hình ảnh của tôi và người đã từng khuyên tôi tất cả những điều trên ở ngày tháng đó.

Có thể lời khuyên đến vì sự lo lắng cho bạn, quan tâm tới bạn, nhưng khi bạn chưa đủ nếm trải để bạn có thể tự thấy ra thì mọi lời khuyên đều sẽ bị xếp xó, cho rằng thừa thãi, thậm chí còn gây phiền não, và đưa đến sự cãi vã, đi xa hơn có thể thù ghét và mất đi một mối quan hệ.

Nên

– với người đi khuyên hãy cứ lắng nghe mình trước đã, lời khuyên nào thì cũng xuất phát từ động cơ cho rằng điều đó tốt nhưng có thể chưa hợp thời điểm, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những gì họ cần trải qua

– với người nhận lời khuyên hãy thử lắng lại xem, mình có thực sự ổn, và phương án mình đang chọn đó có thực sự ổn không, có thể đi đường dài được không, hãy đặt câu hỏi để có câu trả lời, và khi người học trò xuất hiện thì mới có người thầy

Và cả tôi, viết bài nãy cũng là một ngày hôm nay, sau khi tôi trót là người đi khuyên, sau đó tôi nhận ra toàn bộ bức tranh của mình đã từng trải qua và sẽ vướng phải nếu còn cố chấp như vậy.

🌺Ngoài lề, bao nhiêu năm trước chắc chẳng ai nghĩ

– mùa đông mà trời nắng xanh đến vậy

– hoa có thể mọc và nở tít trên cao chẳng cần phải trồng xuống đất

Dù mọi thứ có khác lạ, nhưng điều quan trọng là cái chân thiện mỹ nó vẫn có đó và dần ngày càng rõ ràng hơn nếu chúng ta chịu nhìn lại.

Giai nhà tôi

Hắn đi cùng mẹ

Mẹ bước tới quầy bvs đang loay hoay thì hắn đã nhanh nhảu:

– gói này 22,5cm không có khuyến mại

– gói này 25cm lại có khuyến mại

Vậy cái nào lợi hơn?

🤣

Ai đăng ký làm thông gia đê, chắc chắn đây là bạn chồng không chỉ giỏi tính toán mà còn rất tâm lý và hài hước nữa 🤣🤣

Trần gian và trời

Đã xuống trần gian để dạo chơi

Cớ sao vẫn muốn giống trên trời

Không khổ không đau không phiền não

Nếu có làm sao đổ tại đời

Đã xuống trần gian cứ dạo chơi

Tâm-không lặng ngắm chuyện khóc cười

Thế nhân bao nhiêu thời vẫn vậy

Có khổ có đau mới nên người

Hãy xuống trần gian học dạo chơi

Con đường sinh tử với luân hồi

Thấu tỏ nhân sinh trong tứ khổ

Trần gian hóa ra … cũng giống trời

🍀

Không có Dukkha, không có Buddha.

🍀

Tại sao bạn tìm đến thiền? Bạn cần tĩnh tâm?

Tại sao bạn cầu nguyện, tụng chú? Bạn cần bình an?

Tại sao bạn tìm đến đây? Bạn cần một nơi bình yên?

Có phải bạn đang sợ hãi? Sợ hãi phải đối diện với những luồng suy nghĩ, cảm xúc, nội xúc đang vần vũ ở bên trong mình mà người ta có thể định danh bằng các từ như bất an, bồn chồn, lo lắng, thiếu định tâm…

phải bạn đang mơ? Nhớ một cảm giác vô hình và vô tình nào đó bạn đã từng đạt được khi: ngày thơ bé vô tư nô đùa, khi dạo chơi nơi đồng xanh, cát trắng, hay khi nắm tay người mình yêu…

Có phải bạn đang mong? Mong có được như hình tượng mà đâu đó vẽ ra với các trạng thái cả bên trong và bên ngoài: bình tĩnh, hiền lành, yêu thương, trong sáng….

Bạn chối bỏ cái hiện thực là bạn. Bạn chối bỏ các bất thiện đang nảy sinh trong bạn. Nhưng tiếc rằng nó không thể mất hay rời đi mà càng bám lấy bạn. Chúng đeo đuổi, bám dính, cố hữu… và bằng mọi nỗ lực, bạn tạo ra một không gian do ý nghĩ của bạn là nó là như thế, mình cần là như thế, an yên là thế…

Bình an không ở đâu cả, không ở địa điểm cụ thể, không ở bên ngoài bạn và cũng không ở bên trong bạn. Bình an chỉ là một trạng thái của tâm. Giống như bao điều khác có đến và đi. Còn tìm kiếm, còn suy nghĩ về nó thì bạn sẽ không thể thấy nó.

Hãy nhớ:

🍀Không có Dukkha, không có Buddha.🍀

Biển động

Sáng ra thơi thảnh làm ấm trà

Ngắm biển động sóng từ đằng xa

Biển động trà ngon tâm không động

Thắp nở trong tâm một đóa trà