Tháng năm xưa

Tháng năm xưa mở cửa

Cơn gió lạnh chạm vào
Một khoảng trời rất nhỏ
Mong manh rồi đu đưa
Tháng năm xưa gõ cửa
Nhịp thời gian đợi chờ
Bàn tay ai khẽ mở
Tìm một bàn tay xưa
Tháng năm xưa rơi nhẹ
Như chiếc lá rơi nghiêng
Rớt vào miền vô thức
Chạm vào vùng bình yên
Tháng năm xưa còn đó
Như chưa ngủ bao giờ
Đợi người cùng em viết
Câu chuyện của ngàn xưa

Đi… Tới

Chưa đi thì chưa tới
Mảnh đất cằn thấm đẫm những ưu tư
Phiền muộn tưới lên ngàn hoa cỏ
Hỏi chút tình nào có thể nở sắc hương
Chưa đi thì chưa tới
Hư vô kia cũng chỉ có nơi này
Thời gian kia cũng chỉ có tại đây
Tâm hồn đẹp xinh rạng ngời nơi thẳm sâu nhất
Đi rồi thì sẽ tới
Từng bước chân chạm nhẹ mỗi sớm mai
Từng ngọn gió khẽ ru chuyện đêm dài
Để lại đây, để lại đây – mặt trời hồng đang mọc
Để lại đây, để lại đây

Em mang màu nắng

Em mang màu nắng

Gửi vào trong mắt
Tặng anh
Cả một bầu trời trong vắt
Yêu thương
Em mang nụ cười
Tràn ngập trên môi
Tặng anh
Cả niềm vui nỗi buồn
Và những tâm tư
Giấu kín
Em mang ngọn gió
Thì thầm bên tai
Tặng anh
Những sớm mai an lành
Trong veo
Như giọt sương
Em mang hơi ấm
Chứa đầy trong tim
Tặng anh
Một khoảng yên bình
Thanh mát
Em mang trọn vẹn
Đặt vào trong anh
Tặng anh
Có đủ
Để nói yêu anh ?

Thẳng băng

Em thấy tâm mình thẳng băng
Qua mùa nắng hạ, tới tận đông sang
Qua mùa thu vàng, tới xuân ấm áp
Qua đồng bát ngát, tới bờ cát dài
Em thấy tâm mình thẳng băng
Xuyên qua vách cao, xuyên qua vực sâu
Xuyên qua ngày nóng, xuyên qua đêm thâu
Xuyên qua nắng gió, xuyên qua mưa mau
Em thấy tâm mình thẳng băng
Đi qua tâm anh, đi qua tâm em
Đi qua nhớ mong, đi qua lãng quên
Đi qua hạnh phúc, đi qua ưu phiền
Em thấy tâm mình thẳng băng
Đi qua hết thẩy, chẳng vương vấn gì

Nếu đời là vô thường

Nếu đời là vô thường

Em hãy cứ tỏa hương
Kệ cơn gió vô thường
Thổi em đi muôn phương
Nếu đời là vô thường
Hỏi còn gì vấn vương
Yêu và thương và ghét
Đến rồi đi lẽ thường
Nếu đời là vô thường
Hãy cứ là giọt sương
Long lanh trong nắng sớm
Nếu đời là vô thường
Em hãy là chính em

0 và 1

0 và 1 biểu thị cho không và có.
Không có không thì sẽ có có.
Không có có thì sẽ có không.
2020 đã gần qua, sắp hết một năm 0-0
2021 đã gần tới, chuẩn bị một năm 0-1
0-1 là cái này thì không là cái kia, là cái kia thì sẽ không là cái này. Và mỗi người sẽ cần rõ ràng về sự 0-1 này trong mình.
Trong tu tập, sự xuyên suốt tạo ra định lực
Trong kinh doanh, việc nhất tâm, nhất hướng với sp mục tiêu và kh mục tiêu tạo ra định vị thương hiệu
Nếu nghĩ rằng mình là 1, thì sẽ không bao giờ biết 0 là gì. Thực tế không có số 2.
Nếu nhận mình là 0, thì không phải là dung hòa tất cả mà chẳng có nổi 1. Ý thức chánh chính là trí tuệ, chứ k phải lơ ngơ, lơ tơ mơ.
Đời người là một loạt các bài học để nhận ra chỗ này đang 0 thì hãy lật qua 1 (Vô Minh thì chuyển thành Minh) hay chỗ này đang 1 thì hãy chuyển thành 0 (Thường, Ngã chuyển thành Vô Thường, Vô Ngã).
Khi xác định rõ ràng thì cứ vững vàng mà bước thôi nhỉ. 🥰

Có cần học đạo không?

Không biết có phải vì học đạo mà bị ám thị bởi Minh và Vô Minh hay không mà người học đạo cho rằng mình có Minh và người khác là Vô Minh, nên như kiểu nghĩ rằng mình biết đọc, biết viết, còn người kia đang mầm non nên cần phải đi học đọc, học viết đi. Nhưng mà trong khi học đọc, học viết cũng không giúp bạn trẻ lại hay già nhanh hơn cái lẽ tự nhiên vốn có.
Rồi cứ nghĩ ai đi học thì cũng phải giỏi Toán Lý Hóa. Mà trong khi, có tới 8 loại hình trí thông minh. Loại thông minh nào cũng đưa bạn đến thành công vậy nếu nó là tự nhiên vốn có của bạn. Không thể bắt cá leo cây được.
Rồi cứ nghĩ đi học thì phải học hết phổ thông, lên đại học, lấy bằng thạc sỹ, tiến sỹ. Trong khi, xóa mù chữ rồi người ta học trường nghề, hay bỏ học giữa chừng theo đuổi sáng tạo tự nhiên vẫn cứ tạo ra các phát minh để đời, cống hiến thực sự như thường. Chứ không phải chỉ là một đống giấy xếp lên tường.
Có hai kiểu áp đặt: là người thì phải học đạo như thế này này và đã học đạo thì phải ngộ này. Còn không thì đều là vô minh và vô duyên. Nên người ta luôn cho mình cái quyền thánh thiện, thiện pháp, hay tóm lại là cần gieo duyên… để giúp người khác, giúp đời… Mà trong khi đạo chính là một lẽ sống hòa hợp với tự nhiên, với con người, với bản thể của chính minh. Ai cũng có thể giác ngộ và chỉ tự người ấy mới giác ngộ nếu tìm được sự hòa hợp đó mà thôi.
Thật sự tri ân những người thầy, nhưng rốt lại thầy vẫn chỉ là người đang thực hành đạo hoặc đã tìm ra cửa vào đạo, nhưng kinh nghiệm đó lại mang tính cá nhân mà chứ không thể mang tính phổ quát. Có chăng hãy thôi hiển dương kinh nghiệm đó, quay lại thấu tỏ mình và để các pháp vận hành theo cách của nó nếu thấu hiểu về vô thường và vô ngã. Phật cũng đã nói rồi mà: các con hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi.
🙏
Cảm ơn bài viết của Sư, dài nhưng đáng đọc để thấu. Bao nhiêu năm, tự ép mình phải học, bị người khác ép học, và cho cái quyền ép người khác học. Đến giờ hẳn là nên buông ra mà tự soi tỏ lại chính mình.

TRỞ VỀ KHÔNG


🎗Vừa mới chào đời, thân chúng ta đã mang theo đầy ấp thông tin di truyền (DNA) và tâm chúng ta cũng mang theo đầy ấp những ký ức, niềm tin, khuynh hướng và lý tưởng (nghiệp lực). Chúng ta đã được lập trình. Từ bệnh tật, khổ đau cho đến tài năng và hạnh phúc được phát triển theo thời gian đều có gốc rễ quá khứ sâu xa bên trong thân xác và tâm trí. Cuộc đời đang có của chúng ta là tổng hoà giữa những cái mới tiếp nhận và những cái cũ đã mang theo. Chính cái cũ (đã mang theo) chiêu cảm những cái mới (đang tiếp nhận). Và những cái mới nuôi dưỡng lại cái cũ. Mới và cũ trợ lực cho nhau. Chúng ta sẽ bị động hoàn toàn trong dòng sông di truyền và nghiệp lực này, nếu chúng ta không biết TRỞ VỀ KHÔNG.
🎗Thế nào là TRỞ VỀ KHÔNG? Trở về với tâm thái thuần khiết không mong cầu, không sợ hãi, không tham lam, tĩnh lặng và tự nhiên bằng cách chấp nhận, tha thứ, biết ơn, học hỏi và buông xả.
🎗Phật Gotama cho biết: “Ý (niệm) dẫn đầu mọi thứ. Ý niệm tốt đẹp, mọi thứ sẽ tốt đẹp”. Các truyền thống tâm linh khác của nhân loại cũng có trải nghiệm: “Thế giới là sự phản chiếu của nội tâm”. Ký ức, niềm tin, khuynh hướng và lý tưởng trong ta thế nào, ta sẽ trải nghiệm thế giới sống thế đó. Số phận chính là kết quả của nội dung tâm trí.
🎗TRỞ VỀ KHÔNG là một cách chúng ta thiết lập lại những gì đã được lập trình từ quá khứ. Không có ai và cũng không tại ai mang đến cho ta bất cứ thứ gì ngoại trừ sự chiêu cảm tâm thức bên trong ta với những nhân duyên tương ứng bên ngoài. Thanh lọc bên trong, bên ngoài tự nhiên sẽ được thanh lọc. Hoàn cảnh của chúng ta sẽ được thanh lọc tuỳ theo mức độ chúng ta TRỞ VỀ KHÔNG.
🎗Cách TRỞ VỀ KHÔNG như thế này:
Kính lễ Đức Phật, bậc giác ngộ vẹn toàn.
Con biết thế giới là biểu hiện của nội tâm.
Nội dung tâm tư chính là kết quả số phận.
Con biết ơn tất cả.
Tất cả là duyên nghiệp.
Con xin lỗi và xin tất cả cùng tha thứ cho nhau.
Xin tất cả đều cùng TRỞ VỀ KHÔNG.
Trở về tĩnh lặng, an nhiên và hạnh phúc.
Trở về thuần khiết, vô tranh.
Trở về học hỏi, thương yêu và chấp nhận.
🎗Mỗi ngày, đẹp nhất là lặp lại bốn lần những lời nói nhiệm mầu có công năng thanh lọc như trên. Trường hợp thân có bệnh và tâm có khổ, những lời nói nhiệm mầu có công năng thanh lọc này được khuyến khích tăng số lần lặp lại càng nhiều càng tốt trong điều kiện có thể.
🎗Tâm tư rộng mở, thân xác an hoà, các quan hệ sống sâu rộng, sắc mặt sáng, giấc ngủ yên, những tranh cãi giảm dần… là những dấu hiệu có thể nhìn thấy từ khi biết TRỞ VỀ KHÔNG. Càng TRỞ VỀ KHÔNG, chúng ta càng mới, đẹp và an bình.
✍Thầy Nhuận Đạt

Mối quan hệ không thể gọi tên

Nhiều người đang vướng phải một mối quan hệ không gọi tên. Họ không thể gọi tên không phải vì không thể gọi được. Họ chấp nhận đi bên cạnh nhau, chỉ cần nhìn thấy nhau, đôi khi là dành cho nhau vài phút giây ngắn ngủi. Cao hơn là sự sẵn lòng cho đi cả thể xác và tinh thần mà không đòi hỏi gì.
Họ chấp nhận sống như vậy với nhiều nhân danh, với những cái mỹ miều: tình yêu không điều kiện, tình yêu thuần khiết, tình yêu trong sáng… Họ chấp nhận như vậy vì hiện thực là không thể thay đổi. Giữa họ không thể có bất kể một tên gọi gì được, ngoài sự mập mờ, không rõ ràng đó. Mà họ cũng không muốn rõ ràng, vì rõ ràng là có thể chẳng là gì cả. Không gọi tên thì cũng có sao, không danh phận thì cũng có sao… Chỉ là cần sự thỏa mãn của bản ngã, núp bóng một điều gì đó là được.
Tôi đã từng nói với bạn tôi: đừng mượn tình yêu để nói chuyện đạo, và đừng mượn đạo để xác lập một mối quan hệ mập mờ. Nghe vậy nhưng chắc chỉ để đó. Vì họ đang sống trong mộng cảnh do chính mình tạo ra và người kia tạo ra. Thậm chí còn muốn sống mãi trong đó mà chẳng chịu thoát ra. Họ không muốn gọi tên vì sợ rằng gọi rồi là vỡ mộng. Họ cứ như mơ đi trong đống mộng cảnh đó. Và gán nghĩa đủ các thứ cao thượng, vì người ấy, vì nọ vì kia…
Bạn cứ tưởng rằng mình cho mình là thiên thần. Nhưng hóa ra, dưới lớp màn sương mù và mờ ảo là một con quỷ của bản ngã, của lòng tham và dục vọng… Nó không chịu từ bỏ, nó không chịu dứt ra, dừng lại, nó càng không chịu tỉnh dậy… Nó muốn đắm chìm như thế, nó muốn nhân danh như thế để ngày ngày thỏa mãn trò chơi tâm trí đã xác lập bao đời bao kiếp…
Có thể ai đó nói, tôi đang quá phũ, tôi dùng những từ cay độc để nói về một thứ tình yêu như thế. Tôi đã từng viết rất nhiều về tình yêu rồi kia mà. Không! Cái tôi viết là về tình yêu không có chủ thể và đối tượng, không có ràng buộc và dính mắc, về sự tỉnh táo và rõ ràng nếu đó là những con người. Họ không nhân danh bất kể điều gì để đến với nhau hay thiết lập nên một mối quan hệ, dù kể cả đó là tình yêu. Hay diễn giải dễ hiểu hơn: xa không nhớ, gần không động loạn. Hỏi có khác không? Vì rốt lại vẫn thấy yêu đương gì đó.
Vậy để tôi nói như thế này. Không có cái gọi là tình yêu giữa người với người. Nó chỉ là sự thêm đặt nghe có vẻ hay hó và sang mồm mà thôi. Mỗi chúng ta đều sinh ra như một nhân tới thế giới này. Vô tình ngang qua và vướng phải nhau. Kẻ rỗng lặng, cứ thế đi qua, chẳng ngoảnh lại, chẳng ngó tới, cũng chẳng nâng niu hay ngắm nghía, gọi tên, hỏi tại sao, sao lại đặc biệt, sao lại khác lạ… Chỉ có những kẻ vì tham ái, vì dục vọng, mê mẩn với cảm giác lạ mà gán ghép, mà thiết lập, mà lôi hết các vốn có của mình để vun đắp, xây lên, làm dầy thêm các cảm giác đó. Có những kẻ vì bản ngã còn nhân danh nó để làm điều cao thượng, cho rằng mình đang làm đưa người ấy tới chân giác ngộ…
Nếu bạn không thể nhận ra bạn xấu xa và bẩn thỉu như thế nào dưới những ngôn từ và ảo mộng mỹ miều thì thật sự bạn không thể thoát ra khỏi nó, và còn nhân danh nó dài dài, muốn sống trong nó dài dài… Thọ uẩn này không phải là ta, không phải của ta… Bài học Vô ngã tướng vẫn không thể giúp chính bạn chứ đừng nói người khác. Bạn không có nghĩa vụ hay trách nhiệm với ai cả. Còn tự cho rằng đó là nghĩa vụ và trách nhiệm là càng bản ngã. Chỉ Duyên thôi đã là quá đủ với bạn, đã phải xử lý quá nhiều với bạn rồi.
Đừng để bản ngã đánh lừa bạn nữa. Dù có đau đớn, chảy máu, cũng phải tự nhận ra mình đang tự lừa dối mình, và tự ảo huyễn tất cả mọi thứ. Con đường đạo là độc hành vậy đó, tôi không thể giúp bạn, chỉ có bạn mà thôi.
Hãy tỉnh dậy đi !!!

Không

Không đến không đi chẳng vì sao
Không đó không đây chẳng nơi nào
Không đúng không sai không bàn cãi
Minh với vô minh cũng không hai
Không ta không bạn chẳng của ai
Không qua không tới thấy vị lai
Không sinh không diệt không tồn tại
Khổ đau niết bàn cũng không hai