Căn phòng trống
Author: tieunhu
Mùa yêu thương mới
Con đường luôn mới
Mỗi con đường thì sẽ có khoảng đi nhanh, và cả khoảng đi chậm, hay khoảng dừng (đèn đỏ chẳng hạn).
Đôi lúc dừng lại một chút cũng tốt mà.
Còn bận tâm xanh đỏ, còn bận tâm lựa chọn con đường này tốt hơn con đường kia, cái này tốt hơn cái kia, ít hay nhiều đèn đỏ hay thẳng tắp hơn thì đã mất cơ hội thưởng thức cả một con đường.
Không có con đường nào là quen thuộc hay thói quen cả, vì mỗi bước chân là luôn mới.
Yêu em trong veo
Anh có thể
Anh có thể trải được con đường
Thấy nhau
Có đôi khi anh là làn gió thoảng
Vô đề
Ý thức hay cảm xúc đều là sản phẩm của Tâm, nó đều là không thực vậy.
Không phải là chọn cái này hay cái kia, hay tìm cách hợp nhất nó theo kiểu có cả ý thức và cảm xúc.
Không cần quan tâm đâu là ý thức, đâu là cảm xúc, là cái mình đang là, vậy là được.
Nếu có hiện tướng, hãy kết thúc cái đã bắt đầu theo cách mà nó vận hành.
Chết vì tưởng tượng
Ngày trước hay trêu nhau: chết vì tưởng tượng và suy nghĩ. Giờ thì lại thấy: chính vì tưởng tượng và suy nghĩ mà chúng ta không thể chết (cứ luân hồi)
Thấy hình thù trên vách đá, thấy cây cối mọc lạ lạ, thấy mây thấy núi điệp trùng… là cứ phải tưởng tượng ra các kiểu cơ và cho rằng đó là cái mây, cái núi, cái cây của mình cơ.
Kẻ học chút pháp thì bảo rằng đó là cảm giác thấy, hay lý luận là do nhân, do duyên, do đất do trời, do các hiện tượng tự nhiên… mà mải mê với lý giải, mải đồng hóa thức – tư tưởng, suy nghĩ với ta mà cho rằng ta đã thấy, và cái mây, cái núi, cái cây chẳng còn thực là nó.
Kẻ rong chơi, tự tại, ngắm nhìn, chụp choẹt, đôi khi vui đùa ngắt một nhành hoa cài lên tóc, nhoẻn miệng mà cười: ờ thì cũng là núi, là mây, là hoa thôi mà.
Rong chơi hồng trần, thấy mà chẳng đắm, ngắm mà chẳng nhiễm vậy.
“Mỗi chúng ta đều có thể tự hạnh phúc”
“Mỗi chúng ta đều có thể tự hạnh phúc”
Chúng ta cho rằng cần rất nhiều mảnh ghép mới tạo nên bức tranh của cuộc đời mình. Nào là các mối quan hệ thân, sơ, bạn, hữu, công việc, gia đình, nhóm nọ nhóm kia… nên cố gắng hàn gắn cho chặt. Cũng vậy, cho rằng viên mãn là làm cho tròn đầy mà nhặt nhạnh, thêm bớt cho đầy cái Tâm.
Có mấy ai biết rằng, tự chính bạn đã là một bức tranh hoàn hảo, tự mỗi satna đã tạo nên một Tâm viên mãn tròn đầy, không cần nắm giữ tướng chung, nắm giữ tiếng riêng ở đó.
Trong Kinh pháp cú có câu:
Sau khi giết Mẹ, Cha
Giết hai vua Sát lỵ
Giết vương quốc quần thần
Vô ưu, phạm chí sống
Mình hôm nay có câu:
Không còn Mẹ
Không còn Cha
Đâu đâu cũng là nhà
Rong chơi trong tự tại
(Mẹ – Tham ái, Cha – Vô minh)
Vẫn là anh
Vẫn là anh là tình yêu của em