Căn phòng trống

Căn phòng trống

Em cô đơn
Anh cô đơn
Hai mảnh đời ghép lại
Khớp hay là thẳng băng
Căn phòng trống
Có đủ không?
Chứa nụ cười
Chứa nước mắt
Chứa niềm đau
Cả những chiều hoang vắng
Căn phòng trống
Lạnh lẽo những mảng màu
Loang lổ
Vết rêu xanh
Úa màu
Lưa thưa
Vài sợi nắng
Căn phòng trống
Em lặng lẽ
Xếp lại
Những ký ức
Những kỷ niệm
Lên những ô kệ
Trưng bày
Căn phòng trống
Văng vẳng
Lời thì thầm réo rắt
Trở về
Trở về
Bên anh

Mùa yêu thương mới

Bên mái tranh nếp rơm

Đón mùa yêu thương
Mùa lắng sâu ấm áp
Gió bên đồi thông bát ngát
Rì rào khe khẽ lời kinh
Lắng nghe bao lời tự tình
Lời khúc hát
Lời ngân nga
Lời ru ơ hời
Cả những lời nỉ non
Day dứt
Của cuộc đời
Và nắng
Và gió
Và mây bay
Cứ nhẹ nhàng khe khẽ
Cuộc sống dẫu gánh gồng
Dẫu lo toan
Hay ồn ào
Não, nhiệt
Có thể nào đối diện
Rồi đứng nhìn
Chầm chậm như những áng mây trôi
Chỉ cứ thế thôi
Bên đồi
Nghe thông rì rào
Lời kinh khấn nguyện
Một mùa yêu thương

Con đường luôn mới

Mỗi con đường thì sẽ có khoảng đi nhanh, và cả khoảng đi chậm, hay khoảng dừng (đèn đỏ chẳng hạn).
Đôi lúc dừng lại một chút cũng tốt mà.
Còn bận tâm xanh đỏ, còn bận tâm lựa chọn con đường này tốt hơn con đường kia, cái này tốt hơn cái kia, ít hay nhiều đèn đỏ hay thẳng tắp hơn thì đã mất cơ hội thưởng thức cả một con đường.
Không có con đường nào là quen thuộc hay thói quen cả, vì mỗi bước chân là luôn mới.

Yêu em trong veo

Để anh với làn mây

Quàng lên em cho ấm
Thêm một chút tia nắng
Rực hồng khuân mặt em
Để anh với làn gió
Nhẹ cài lên tóc em
Thêm một chút thương yêu
Thơm cả con phố nhỏ
Để anh với lá cỏ
Trải nhẹ cho em nằm
Thêm một chút sương mai
Mềm giấc mơ em ngủ
Để anh đến bên em
Yêu em thôi nhè nhẹ
Hôn em thôi rất khẽ
Trong em là trong veo

Anh có thể

Anh có thể trải được con đường

Bằng đầy dấu yêu và nỗi nhớ
Bằng khung trời mơ mộng
Rồi thả em lên cùng vầng trăng
Anh có thể trải được tháng năm
Lấp đầy những vết đau cắt xé
Lấp đầy những đêm dài khô lệ
Rồi làm nảy mầm lên những cánh bồ đề
Anh có thể trải được lòng anh
Để em bước đi trên bình lặng
Để mỗi sớm mai không còn là xa vắng
Rồi gói lòng anh ôm lấy lòng em
Anh có thể có thể không
Tháng năm không quay mòng mòng được
Mỗi vết da nhăn là một điều ước
Để em yêu và được yêu thật lòng

Thấy nhau

Có đôi khi anh là làn gió thoảng

Khẽ đưa hương em ngào ngạt chảy quanh vườn
Có đôi khi anh là làn sương mỏng
Đọng thành giọt trên ngọn cỏ em mềm
Có đôi khi anh là hồ tĩnh lặng
Nhẹ nhàng thôi soi tỏ bóng trăng em
Hương không gió, hương kia không ngào ngạt
Sương không cỏ, sương không giọt long lanh
Trăng không hồ, trăng không thể soi bóng
Thấy nhau rồi, mới thấy ta là chính ta

Vô đề

Ý thức hay cảm xúc đều là sản phẩm của Tâm, nó đều là không thực vậy.
Không phải là chọn cái này hay cái kia, hay tìm cách hợp nhất nó theo kiểu có cả ý thức và cảm xúc.
Không cần quan tâm đâu là ý thức, đâu là cảm xúc, là cái mình đang là, vậy là được.
Nếu có hiện tướng, hãy kết thúc cái đã bắt đầu theo cách mà nó vận hành.

Chết vì tưởng tượng

Ngày trước hay trêu nhau: chết vì tưởng tượng và suy nghĩ. Giờ thì lại thấy: chính vì tưởng tượng và suy nghĩ mà chúng ta không thể chết (cứ luân hồi)
Thấy hình thù trên vách đá, thấy cây cối mọc lạ lạ, thấy mây thấy núi điệp trùng… là cứ phải tưởng tượng ra các kiểu cơ và cho rằng đó là cái mây, cái núi, cái cây của mình cơ.
Kẻ học chút pháp thì bảo rằng đó là cảm giác thấy, hay lý luận là do nhân, do duyên, do đất do trời, do các hiện tượng tự nhiên… mà mải mê với lý giải, mải đồng hóa thức – tư tưởng, suy nghĩ với ta mà cho rằng ta đã thấy, và cái mây, cái núi, cái cây chẳng còn thực là nó.
Kẻ rong chơi, tự tại, ngắm nhìn, chụp choẹt, đôi khi vui đùa ngắt một nhành hoa cài lên tóc, nhoẻn miệng mà cười: ờ thì cũng là núi, là mây, là hoa thôi mà.
Rong chơi hồng trần, thấy mà chẳng đắm, ngắm mà chẳng nhiễm vậy.

“Mỗi chúng ta đều có thể tự hạnh phúc”

“Mỗi chúng ta đều có thể tự hạnh phúc”
Chúng ta cho rằng cần rất nhiều mảnh ghép mới tạo nên bức tranh của cuộc đời mình. Nào là các mối quan hệ thân, sơ, bạn, hữu, công việc, gia đình, nhóm nọ nhóm kia… nên cố gắng hàn gắn cho chặt. Cũng vậy, cho rằng viên mãn là làm cho tròn đầy mà nhặt nhạnh, thêm bớt cho đầy cái Tâm.
Có mấy ai biết rằng, tự chính bạn đã là một bức tranh hoàn hảo, tự mỗi satna đã tạo nên một Tâm viên mãn tròn đầy, không cần nắm giữ tướng chung, nắm giữ tiếng riêng ở đó.
Trong Kinh pháp cú có câu:
Sau khi giết Mẹ, Cha
Giết hai vua Sát lỵ
Giết vương quốc quần thần
Vô ưu, phạm chí sống
Mình hôm nay có câu:
Không còn Mẹ
Không còn Cha
Đâu đâu cũng là nhà
Rong chơi trong tự tại
(Mẹ – Tham ái, Cha – Vô minh)

Vẫn là anh

Vẫn là anh là tình yêu của em

Là ngọn gió mong manh khẽ làm chiếc chăn ru em mỗi tối
Là tia nắng đầu tiên đánh thức em trong làn tóc rối
Là mặt trời ngắm nhìn em ngái ngủ mỗi sớm mai
Vẫn là anh là bình yên của em
Là bàn tay nắm chặt cùng em vượt qua giông bão
Là bờ vai đưa em qua những cung đường đầy chông gai, hư ảo
Là trái tim hòa với em những nhịp đập dịu dàng
Vẫn là anh là kiếp sống của em
Là đánh thức em tìm về với tình yêu trong sáng
Là nảy mầm lên bồ đề tâm trong chiều hoàng hôn chạng vạng
Là khơi nguồn dòng chảy từ ngàn xưa chưa kịp chảy bao giờ
Là anh
Là anh cho em thật là chính em