Vô tình ngang qua

Tôi cũng như bạn, vô tình đi qua thế gian này. Nhặt lên đôi ba điều hay hó, treo lên và ngắm nghía. Có những thứ chẳng biết bắt đầu từ đâu, tại sao cứ thế cứ tuôn tràn như thác lũ. Có những thứ đong mãi, kiểu gì cũng chẳng đầy, cứ lặng yên như vậy. Nhưng cứ bám mãi vào những điều vì sao ấy, chỉ khiến chúng ta không thể trọn vẹn hay bình an.

Khi bạn có thể tháo dỡ những sợi dây dính mắc, lôi kéo của cảm xúc, của kiến thức kinh nghiệm, của định kiến áp đặt, đó mới là lúc bạn có thể khám phá thật sâu nơi tâm hồn của chính mình, cũng như muôn vàn điều kì diệu của thực tánh vạn vật ngoài kia.

Đừng để lỡ thời gian bởi các thói quen hay các lối mòn đã hằn sâu trong bạn. Đâu cứ phải hẹn cho mình một bến đỗ hay điểm dừng mới là đích đến. Đi và đi qua, chạm và buông ra, để như thuyền nhờ bánh lái luôn quay mà tiến, để như gió luôn thổi mà bay.

Ngắm nhìn

Tôi có thể ru bạn bằng những lời ngọt ngào

Hoặc những tách trà thơm nóng hổi

Bạn có thể dịu dàng, an yên trong giây lát

Đắm chìm mình lơ đãng những ngày đông

Nhưng tôi không thể cảm nhận hay thấy thay bạn được

Những dòng chảy đang khơi lên trong bạn

Những thổn thức

Những nỗi đau

Hay cả những vui sướng, hân hoan

Hãy lắng nghe chúng trong mình

Nếu có thể hãy chạm vào

Và để chúng lướt qua

Dù chúng có đâm chồi, hay nở hoa

Rồi chúng cũng sẽ tới hồi rụng xuống

Yêu thương hay đau khổ

Cũng chỉ là những mạch ngầm đang chảy

Bạn có thể là người khơi dòng

Và cũng có thể là người đứng ngắm nhìn hay đón nhận nơi cuối dòng.

Đừng nhầm lẫn về Không và Không gì cả

Đừng nhầm lẫn về Không và Không gì cả

Bao nhiêu năm học và tu đạo, điều mà tôi hay gặp nhất là sự chấp Không. Ăn cái này à – không sao hết. Làm cái này à – không sao hết. Kế hoạch kinh doanh à – không cần. Tiền à – không cần…. Nhiều lắm. Có thể ngôn từ không diễn đạt chuẩn lắm, nhưng tất cả là chẳng có gì quan trọng cả, sao cũng được.

Thực ra, cái quan trọng ở đây đang nhầm lẫn về các khái niệm Thế gian pháp và Đạo pháp.

Thế gian có đủ ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, có đủ tứ đại đất nước gió lửa và cả khí, có đủ 4 phương 8 hướng và 4 mùa xuân hạ thu đông (ý nói nhiệt độ). Chúng vận hành theo quy luật của tính chất của chúng, theo sự tương tác của chúng với các đối tượng liên quan. Ví dụ nước trên 100 độ ở thể khí, từ 0.1-99.9 là thể lỏng, dưới 0 độ là thể rắn.

Duyên sinh của thế gian là có cái này thì có cái kia, không có cái này thì không có cái kia. Không phải mọi thứ có hai mặt mà nó là sự đối lập hay lưỡng cực của một pháp thế gian, tổng hòa là 100%. 1 cốc nước đầy là có ngần này nước, nếu thiếu Xml thì nó sẽ không đầy, muốn đầy thì thêm Yml chất lỏng hay thể tích vật rắn thả vào.

Tổng thể con người là ngũ uẩn gồm Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức là cấu thành 5 nhóm duyên mà hình thành cá thể người hiện tại. 5 tập hợp Danh Sắc này ở mỗi người sẽ cho người đó hình dạng, tính cách, quan điểm, lối sống khác nhau. Không cá thể nào giống cá thể nào. Có chăng có sự tương đồng ở vài điểm, hay nhiều điểm, nhưng vẫn là không đồng nhất. Cái này Phật đã dùng từ Dukkha – sự không đồng nhất, đồng trục để nói (chứ không phải Dukkha là khổ đau, khổ sở)

Có một sự thực là ta đang biết những gì xảy ra quanh chúng ta, trừ khi bị down. Nắng mưa, nóng lạnh, ngày đêm, mềm cứng,… Tất cả những điều này chúng ta biết thông qua 6 cửa giác quan – mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Tại đây có một chu trình rất hay. Chúng ta biết và đối chiếu so sánh với các uẩn để đưa ra các kết luận. Và nó mang tính cá nhân, hay chủ quan là vì sự so sánh, đối chiếu dựa trên dữ liệu trong các uẩn của chính chúng ta. Nếu chúng ta thay đổi bộ đối chiếu, so sánh thì nó sẽ là các kết quả sẽ thế nào đây?

Có một sự thực khác nữa, là những thứ xảy ra quanh chúng ta nó vẫn đang xảy ra, dù có chúng ta hay không có chúng ta. Nó vẫn vận hành theo cách của nó.

Nhưng một sự thực khác khác nữa, nếu chúng ta là một nhân tố trong nó, thì sự vận hành của nó có yếu tố của ta, và ta hiển nhiên có vai trò trong chuỗi duyên sinh của chúng.

Ví dụ thế này: có một căn nhà. Nó gồm gạch cát xi măng ngói sỏi… theo thời gian nó sẽ dần cũ kĩ, bụi bặm. Không có ta ngôi nhà vẫn tồn tại và theo thời gian có thể không tồn tại như quy luật tứ đại của nó. Nhưng nếu ta là chủ nhân của nó, nay ta thấy chỗ này thủng, dột, ta vá víu nó lại – mưa gió không dễ làm bào mòn nó. Hoặc ta là người thuê nhà. Ta phải bỏ tiền ra để sử dụng, nếu không thì hết tháng, xin mời bạn đi.

Chúng ta không nằm ngoài quy luật của tứ đại và sự cấu thành của ngũ uẩn. Chúng ta hằng ngày vẫn tiếp nhận 6 loại thông tin tới từ các cửa giác quan – đó là sự thực không thể thay đổi khi chúng ta đang còn là thân người.

Hãy hiểu một cách rất đúng đắn về Không hay Không gì cả. Nếu bạn nằm trong chuỗi nhân duyên của sự kiện, tự phủ nhận chính mình đó không phải là vô ngã mà chỉ là một người thiếu Trí Tuệ. Cái mà bạn có thể làm, là các thông tin khi đi qua 6 cửa giác quan, không bị các đối chiếu mang tính Ta, của Ta xảy ra, để đẻ cành, đẻ nhánh trên các tư kiến, định kiến hay suy diễn mang tính cá nhân nữa mà thôi.

Cái mà giúp chúng ta có thể điềm nhiên là có trí tuệ. Ngay từ trí tuệ đã gồm cả Trí và Tuệ. Trí là tri thức kinh nghiệm thế gian, là sự hiểu biết về sự vận hành của tự nhiên, của vạn vật. Tuệ là thấu hiểu về Vô thường, Vô ngã – các pháp dù có vận hành ra sao thì do duyên mà sanh, do duyên mà diệt nên Vô thường, không có ta nó vẫn vận hành nên là Vô ngã.

P.s: Một người có trí tuệ là một người hành xử đúng đắn cả Trí và Tuệ, chứ không phải thấy con bọ cạp vẫn đưa tay ra cho nó cắn rồi bảo đó là duyên. Ký một hợp đồng, vì Covid, không có khả năng thanh toán và bảo đó là Vô thường, Vô ngã.

Người đi tìm

Người đi tìm hình của đất

Sao không thấy bóng

Sao không thấy dấu chân

Chỉ còn viên đá cuội

bên đường

nằm ngẩn ngơ

Người đi tìm vì sao đổi ngôi

Sao không thấy mây

Sao không thấy gió

Chỉ thấy trời xanh

trong vắt

cao vời vợi

Người đi tìm gì giữa thế gian

Thế gian không còn nụ cười

Thế gian không nước mắt

Chỉ còn lại sự im lìm

tịch tĩnh

mênh mông

NHÂN HIỆU hay THƯƠNG HIỆU?

Nhân tiện hôm nay cậu em up bài “Xin đừng yêu tôi”. Tiện có mấy câu hỏi?

– Khi xây dựng được Nhân hiệu, bạn bán cái gì cũng được, vì bạn cho khách hàng niềm tin, sự yêu quý rồi – Nhưng khi vắng bạn, có ai làm thay bạn được không? Khách hàng có tin tưởng người làm thay bạn không?

>>> Nếu câu trả lời là không. Xin chia buồn. Bạn đã dính mắc vào chính mình, vào cái tên của mình. Mọi thứ bạn làm, chỉ là tạo ra một mạng lưới tự ràng buộc mình.

– Khi xây dựng được Thương hiệu, thương hiệu đó cũng bán cái gì cũng được, vì Thương hiệu đã cho khách hàng niềm tin. Họ có biết Ông chủ là ai không? Chắc chỉ biết họ là người thu được nhiều tiền từ nó. Họ có biết người làm là ai không? Họ chỉ biết đó là những người cống hiến cho sản phẩm, công ty bằng cả bàn tay và khối óc.

>>> Nếu câu trả lời là đúng vậy. Xin

chúc mừng. Bạn đã tạo ra một sân chơi, cũng không cần là người chơi, và cũng có thể chẳng ai biết bạn là ai.

Ai đó sẽ nói, công ty là sự thể hiện hữu hình tâm của người làm chủ. Đúng vậy. Bạn có thể biến cái vô hình thành hữu hình thì mới là đẳng cấp. Đừng xây dựng Nhân hiệu theo lối tô vẽ sự “đẹp đẽ” cho bản ngã, hay cần mọi người yêu quý, để từ yêu quý biến họ thành khách hàng của mình.

Là người học pháp của Phật, hãy học cách xây dựng sân chơi nhưng vẫn đứng ngoài cuộc chơi một cách điềm nhiên.

Khoảng trống

Đặt tâm vào tích cực – tích cực làm hứng khởi, hưởng thụ, và có thể muốn ngủ quên trên chiến thắng.

Đặt tâm vào tiêu cực – tiêu cực làm chán nản, mệt mỏi, và có thể muốn đầu hàng.

Đặt tâm vào khoảng trống, không phải vào tích cực hay tiêu cực, cũng không phải không đâu cả, chỉ là giữa những tâm ý liên tục nảy sinh, giữa những dòng đồ thị lên xuống luôn có một khoảng lặng. Đó là khoảng Bình An.

Tiền rớt

Tâm hồn thả ngược cành cây

Gió đung đưa khẽ treo đầy áng thơ

Mắt hờ hững nhắm mơ mơ

Giật mình tiền rớt mấy tờ rơi nghiêng

🤣
🤣

Thân thuộc

Có những thứ tiếp xúc lâu, thấy lâu, … ta tự dưng mặc định nó thành thân quen rồi thân thuộc.

Ôi, cái từ Thân Thuộc – cho nó là Ta, là của Ta. Thành ra nếu có lỡ hết duyên, hay sắp rời xa ta lại cố tình phan duyên thêm một chút để nó lại ở lại với ta thêm một chút, rồi từ đó mà thành lặp đi lặp lại hay to tát gọi là luân hồi.

Có thể thản nhiên với nhân duyên, thì trước hết nhân duyên đó phải thuận lẽ tự nhiên, hoặc trong tầm khả năng của các điều kiện của những gì ta đang có.

Khi tâm không phải sinh cố gắng, lúc đó mới là tâm bình thản.

Tu tốt

Hãy cẩn thận với phong trào tu tâm, tích đức, tạo phúc, giải nghiệp… Nó chính là một dang tâm Tham vi tế, dần sẽ chuyển hoá thành một dạng Tà Tâm lúc nào không hay.

Dù làm bất cứ điều gì kể cả tu tập mà chỉ mong cho mọi người thấy mình tốt, tu tốt, thiện, hay muốn nghe được những lời tán thán, cảm ơn, không muốn nghe hay không chịu được những ý kiến trái chiều chưa nói tới lời phỉ báng, hoặc cho rằng những lời đó là của những kẻ thấp hèn, chưa học đạo, chưa hiểu thấu, … thì hãy khéo léo nhận ra các tâm đang sinh khởi.

Bất kể một cái tâm nào được nảy sinh nhằm ngụy biện cho bản ngã và cho rằng mình tốt đẹp, đang tốt đẹp, không dính mắc, không bám chấp… thì đều đang rơi vào cái bẫy của bản ngã vậy.

Thôi thì, lại uống trà đi vậy.